Lương Kim Nhược gọi điện thoại đi hoàn toàn là vì kích động, cũng không nghĩ xem bây giờ đã là mấy giờ, bởi vì cô cũng không để ý giờ giấc là mấy.
“Nhanh vậy sao?”
Cô bị thời gian Chu Sơ Hành nói ra làm hết hồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi luôn trong hôm nay, nhanh quá đấy.
Lương Kim Nhược miết hoa hồng kim cương trên tay, vô thức nói: “Không phải hôm nay anh phải đi làm sao? Chờ anh tan tầm thì cục dân chính cũng đóng cửa rồi.”
Bên trong phòng làm việc ngoại trừ âm thanh của cô ra chỉ còn lại không gian vô cùng yên tĩnh.
Chu Sơ Hành ngước mắt nhìn từng người một.
Lòng mấy vị giám đốc rét lạnh.
Bọn họ hận không thể ở lại đến lúc cuộc điện thoại kết thúc, nhưng lòng cầu sinh nói cho bọn họ rằng rời đi vẫn tốt hơn. Cuối cùng bọn họ phải rời khỏi văn phòng mà trong lòng đầy tiếc rẻ.
Trợ lý đặc biệt Tô đi cuối cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa vừa đóng lại, ánh mắt mấy vị giám đốc nhìn cậu ấy vô cùng nóng bỏng, hạ thấp giọng: “Trợ lý đặc biệt Tô, vị ban nãy là…”
“Vợ tổng giám đốc tương lai.” Trợ lý đặc biệt Tô khẽ mỉm cười.
“Thật sao?” Các giám đốc vẫn đang cảm thấy khiếp sợ: “Tổng giám đốc Chu… cuộc hôn nhân bỏ tiền ra mua này… đáng không?”
Có biết bao tiểu thư danh giá như thế, sao lại phải dùng đến cả quy tắc ngầm chứ.
Còn nữa, nếu như không phải lần này nghe thấy cuộc điện thoại tình cảm riêng tư, bọn họ cũng sắp không nhớ nổi sự kiện hình nền mấy năm trước nữa rồi.
Đây chính là chuyện tất cả cấp cao trong công ty đều thấy.
Lúc ấy vị tổng giám đốc Chu này còn trẻ, lại vô cùng tỉnh táo mở cuộc họp, đến khi cuộc họp kết thúc lại vô tình để lộ hình nền.
Khi đó ai cũng biết Lương Kim Nhược.
Cô gái họ Lương kia đúng là ngang ngược quá thể đáng.
Bây giờ sau biến cố, cô trở lại, cũng làm tổng giám đốc Lương Thị, nhưng hình như không có dính dáng gì đến tổng giám đốc Chu nữa.
Trợ lý đặc biệt Tô suy nghĩ một chút, đúng là hơi giống bỏ tiền ra mua, đúng là dựa vào sức mạnh của đồng tiền để đánh động cô Lương.
“Đây gọi là lợi dụng ưu thế của bản thân một cách hợp lý.” Trợ lý đặc biệt Tô dùng ngôn từ chính nghĩa: “Sếp làm vậy gọi là lấy lòng ý trung nhân.”
“Đúng đúng đúng…”
“Lấy lòng ý trung nhân ha ha ha!”
“Vậy hôm nay…”
Trợ lý đặc biệt Tô nói: “Chờ thông báo đi.”
Còn phải đi đăng ký kết hôn nữa, nói không chừng sáng hôm nay sếp sẽ phải tăng ca.
Bên trong phòng làm việc.
Chu Sơ Hành vẫn đang nghe Lương Kim Nhược nói, giọng cô còn có hơi ngái ngủ, rất êm tai: “… Nhanh thế, không cần vội vậy đâu.”
“Em sẽ không đổi ý.” Lương Kim Nhược cam kết.
Chu Sơ Hành chỉ nhắc nhở nhẹ: “Tối hôm qua nói ba lần, sau đó đổi thành mười lần.”
“…”
Lương Kim Nhược thầm nghĩ trong lòng, còn chẳng phải là do anh không hiểu phong tình, uổng công cô quyến rũ đấy à?
“Bây giờ em đổi thành 0 rồi còn gì, chuyện này chẳng phải rất tốt với anh à?” Cô tốt bụng nói: “Anh còn nợ hai lần nữa đó.”
Chu Sơ Hành vẫn bình tĩnh như cũ: “Biết đâu em đổi một hồi lại thành bất lợi cho anh rồi sao.”
Lương Kim Nhược hơi thở dốc: “Chu Sơ Hành, sao anh lại như vậy hả?”
Cô là loại người như vậy á?
Cũng có đôi lúc.
Tất nhiên, âm thanh dễ nghe, nghe cũng giống như làm nũng, Chu Sơ Hành gõ bàn một cái, độ cong khóe môi khẽ nâng lên mấy phần.
“Đêm dài lắm mộng, không phù hợp với cách làm việc của anh.”
Anh lại hỏi: “Thấy bình hoa không?”
Lương Kim Nhược ừ một tiếng, sự chú ý bị dời đi: “Đây cũng là ý tưởng của trợ lý đặc biệt Tô à? Cậu ấy rất hiểu con gái đấy.”
Vừa tỉnh lại đã thấy cảnh tinh tế rực rỡ thế này, ai mà không thích cho được.
Chu Sơ Hành chớp mắt: “Không phải.”
Một lát sau Lương Kim Nhược kịp phản ứng: “Tổng giám đốc Chu lại có thể nghĩ ra được món quà lấy lòng con gái vậy sao?”
“…”
“Được rồi, có thể đăng ký kết hôn sớm hơn một chút cũng được.”
Một khi Lương Kim Nhược tâm trạng tốt là sẽ rất dễ nói chuyện.
Huống hồ, trong lòng cô đã rõ sớm muộn gì cũng phải kết hôn với Chu Sơ Hành, quen biết với anh đã lâu, thấy những người khác thế nào cũng không sánh bằng anh.
Tiêu chuẩn chọn lựa cao như thế, cô không chọn anh thì chỉ có mà cô đơn suốt quãng đời còn lại thôi.
Rồi thêm cả cổ phần Trung Thế và vô số hai tỉ kia, đây là thứ mà ai ai cũng sẽ động tâm, đừng nói là Lương Kim Nhược cô.
Giọng Chu Sơ Hành ôn hòa: “Cảm ơn em.”
Lương Kim Nhược bị anh làm cho bối rối, nghiêm túc suy nghĩ một phút: “Nhưng mà hai hôm nay không được, em bận viết bản kế hoạch rồi.”
Âm cuối của Chu Sơ Hành hơi cao lên: “Bản kế hoạch?”
“Nếu em đi đăng ký kết hôn với anh luôn thì chẳng phải sẽ bị cho rằng em dựa vào anh mới thành công hay sao. Em tính rồi, ba ngày nữa là được.”
Lương Kim Nhược cực kỳ tự tin: “Ba ngày sau gặp ở cục dân chính nhá.”
“Nhớ tới đón em đó.”
Điện thoại cúp rất nhanh.
Chu Sơ Hành đè lên mi tâm, anh không biết nên nói Lương Kim Nhược ngây thơ hay là nói mình mềm lòng dung túng nữa, ba hôm nữa và hôm nay chẳng khác nhau chút nào.
…
Nói chuyện điện thoại với Chu Sơ Hành xong, Lương Kim Nhược ngẩn người mười mấy phút.
Cũng đã bị anh lôi vào rãnh rồi, rõ ràng câu đăng ký kết hôn cuối cùng kia của cô chỉ là mấy lời linh tinh thôi, lại không ngờ anh còn chiều theo mình.
Vội thế làm gì.
Cô nào có thường xuyên đổi ý đâu.
Nào có không đáng tin như vậy cơ chứ.
Lương Kim Nhược đi chân trần xuống giường, lòng bàn chân trắng như tuyết giẫm lên tấm thảm sẫm màu mềm mại, cô kéo rèm cửa sổ trong phòng ra.
Căn phòng lập tức sáng bừng.
Lương Kim Nhược híp mắt, xoay người nhìn bình “hoa hồng” ở cạnh giường kia.
Nhìn dưới ánh mặt trời lại càng xinh đẹp hơn.
Cô nhìn chằm chằm nửa ngày, lòng nghĩ, không thể trách cô được, đây là thứ mà bất kì cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ rung động, dù sao thì mỗi một nụ hoa phía trên này cũng đều có thể lấy ra làm một chiếc nhẫn kim cương.
Mười mấy “chiếc nhẫn kim cương hoa” đó.
Cô thỏa hiệp nhanh hơn một chút cũng chẳng chết ai.
Hơn nữa còn tranh thủ cho mình thời gian hòa hoãn ba ngày.
Lương Kim Nhược tiện tay chọn một chiếc đầm để mặc, đi thẳng tới Lương Thị.
Bản kế hoạch liên quan đến dự án Thiên Tụy, hai ngày nay cô đều suy nghĩ trong lòng, bây giờ động bút rất đúng lúc, viết sẽ rất xuôi, rất nhanh.
Không đi muộn về sớm, mỗi ngày còn kéo dài một tiếng tan tầm.
Cũng không có ý định gặp mặt Chu Sơ Hành, nói hoa mỹ thì là: “Tránh hiềm nghi”.
Còn Tô Nhạn thì cứ đứng ngồi không yên, con trai cũng đã cầu hôn được hai ngày rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì thế.
“Con có thành công không vậy?” Bà lập tức lấy điện thoại ra hỏi thẳng.
“Cũng coi như thành công.” Chu Sơ Hành nói đúng sự thật, chỉ cần Lương Kim Nhược không đổi ý.
“Lúc nào rồi mà còn không cho được một câu trả lời chính xác, thế này không giống con lắm.” Ngoài miệng Tô Nhạn nói như vậy, nhưng trong lòng đang rất vui vẻ: “Vậy con dẫn Chiêu Chiêu về ăn cơm nha.”
Chu Sơ Hành trầm ngâm nói: “Cô ấy muốn tránh hiềm nghi với con.”
Tô Nhạn: “?”
Chu Sơ Hành giải thích đôi ba câu về bản kế hoạch, Tô Nhạn lập tức khen: “Ai da, Chiêu Chiêu đúng là chăm chỉ. Vậy thì mẹ sẽ chờ.”
Sau đó cũng không hỏi tình hình dạo này của con trai, cúp máy luôn.
Nghe tiếng tút tút bên tai, mặt Chu Sơ Hành không đổi sắc, chỉ híp mắt trầm tư hồi lâu, sau đó bấm gọi Lương Lập Thân.
…
Ngày thứ ba, Lương Kim Nhược nhận được điện thoại của nhà họ Lương.
Từ sau khi đảm nhiệm Lương Thị, cô không thể không tránh khỏi liên lạc với Lương Lập Thân, chỉ là hình như ông cũng biết cô không thích nên rất ít quấy rầy.
Lương Kim Nhược xoa xoa huyệt thái dương: “Chủ tịch Lương, có chuyện gì không?”
Nghe cô gọi cứng nhắc như vậy, trong lòng Lương Lập Thân thở dài: “Bên nhà đã xử lý ổn thỏa rồi, con có muốn về xem thử một chút không.”
Trong lòng Lương Kim Nhược hơi xao động.
Ông đang nói đến ngôi biệt thự của nhà họ Lương kia, trước kia cô được Chu Sơ Hành giúp đỡ lấy lại nó. Hiện giờ người cũng đã rời đi, nhưng việc tháo dỡ đồ bên trong, dọn dẹp lại nhà cửa cũng phải mất một khoảng thời gian.
Dù sao thì Lương Kim Nhược cũng không muốn phá căn biệt thự này.
“Buổi chiều con sẽ ghé.” Lương Kim Nhược trả lời.
Cô xem lại bản kế hoạch ba lần, đầu tiên nhét vào túi xách bản giới hạn của mình, sau đó lại lấy ra giao cho Mẫn Ưu: “Ngày mai đưa đến Trung Thế với bọn họ đi.”
Vừa rồi Lương Kim Nhược nghĩ, mình sẽ đẩy cửa văn phòng Chu Sơ Hành ra, đập bản kế hoạch lên trên bàn, khiến anh bất ngờ.
Hoặc là vứt thẳng lên mặt anh, nhưng nghĩ lại lại thấy không thể quá đáng như thế được.
Lúc viết rất tự tin, viết xong Lương Kim Nhược lại hơi căng thẳng, lúc trước học vẽ cũng chưa từng nghiêm túc thế này.
Trước kia không phải cô chưa từng tìm hiểu đến, chỉ là không tự tay viết thôi. Cô đã từng học trong một ngôi trường toàn là con nhà quyền quý mấy đời, thường nghe thấy mấy thứ này.
Hơn nữa, cô cũng sống chung với Lương Lập Thân mười mấy năm.
Mặt Mẫn Ưu nghiêm túc: “Sếp cứ yên tâm.”
Từ sau khi cô ấy lên làm trợ lý của Lương Kim Nhược, đây là lần đầu tiên thấy cô cố gắng như vậy, thậm chí còn tới địa điểm được chọn của trung tâm tài chính toàn cầu Thiên Tụy loanh quanh mấy lần.
Buổi chiều, Lương Kim Nhược lại mượn xe của Thẩm Trì.
Cô định hai hôm nữa sẽ đi mua một chiếc, chiếc xe trước kia cô đi ở Bắc Kinh cũng đã mấy năm, cô cũng không muốn lái chiếc đó ra ngoài cho lắm.
Hoặc là, lấy một chiếc ở chỗ Chu Sơ Hành.
Nhưng mà dùng của mình vẫn là sướng nhất.
Thẩm Trì xung phong nhận việc đưa cô đi: “Chỉ có mỗi mình em, cô trợ lý cũng không ở đây, có phải nên gọi cho em mấy người cường tráng chút không?”
Lương Kim Nhược nguýt mắt: “Mẫn Ưu là trợ lý chứ không phải vệ sĩ, một mình em là đủ rồi, hôm nay bên kia không có người nào theo đâu.”
“Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...