Tô Ninh Dung: [Hóa ra mắt tớ bị mù rồi.]
Một lát sau, cô ấy lại nói: [Vui không? Khi nào thì cưới?]
Lương Kim Nhược khẽ cong khóe môi, trả lời bằng tin nhắn thoại: “Hai tỷ đấy chỉ là phí xin lỗi mà thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Ninh Dung: [?]
Quả nhiên không hổ là Chiêu Chiêu cậu!
Câu này mà bị truyền ra thì cả mạng xã hội sẽ sục sôi cho xem.
Cô khoe khoang một hồi với bạn thân rồi lại bắt đầu chuyển sang đề tài không thể đồn đại ra ngoài. Tô Ninh Dung chỉ mới nghe đôi ba câu tóm tắt của cô mà đã muốn xem kịch vui rồi.
Một cuộc điện thoại gọi tới, vô cùng hùng hồn.
“Vẽ, vẽ suốt đêm cho tớ!”
“Có cái gì mà người bạn tốt như tớ không thể xem được chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Kim Nhược thản nhiên đáp lại: “Thì cái này đó.”
Tô Ninh Dung: “...”
Còn có tính chiếm hữu cơ đấy!
“Cậu cũng có thể chụp lại chồng chưa cưới của cậu, như thế còn trực tiếp hơn cả vẽ đấy.” Lương Kim Nhược như nghĩ tới điều gì: “Hình như dáng người của Tần Tông cũng không tệ đâu.”
Cô chưa từng chú ý kỹ.
Tô Ninh Dung tức tối: “Tớ vừa mới hiểu nhầm anh ta là gay, đang xấu hổ đây. Cậu bảo tớ mở miệng kêu anh ta cởi đồ cho tớ chụp á?”
Lương Kim Nhược tỏ vẻ vô tội: “Thế thì thôi.”
Cô nhất quyết không chịu nhắc tới chuyện ban đầu là mình kêu cô ấy đi thám thính việc này.
Tất nhiên Tô Ninh Dung cũng không để bụng chuyện này, tình cảm giữa họ chỉ coi mấy việc này như lông gà vỏ tỏi, mây khói thoáng qua.
Cùng lắm lúc cãi nhau mới lấy ra gộp cho đủ số.
“Tớ cảm thấy lời đề nghị của cậu rất hay.” Tô Ninh Dung nghiêm túc sửa lời: “Chúng ta không hổ là bạn tốt của nhau.”
Lúc trước đính hôn xong, cô ấy đã tuyên bố rằng muốn mở triển lãm ảnh, đến tận bây giờ vẫn đang thu thập tài liệu, một tháng sau còn phải đi du lịch vòng quanh châu Âu.
Lời đề nghị hôm nay khiến cô ấy xao lòng.
“Lại chẳng đúng à?” Lương Kim Nhược cười giảo hoạt: “Hôm nào rảnh hai đứa mình trao đổi với nhau xem tư thế nào là đẹp nhất.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô lập tức tới văn phòng kêu Mẫn Ưu nhanh chóng lật tất cả tài liệu của kế hoạch Thiên Tụy ra.
Tuy cô chưa viết kế hoạch cho doanh nghiệp bao giờ nhưng cũng đã xem qua không ít.
Từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đọc kế hoạch do Lương Lập Thân viết, về sau lại thường xuyên xem của Chu Sơ Hành, tuy mỗi người mỗi khác nhưng nhìn chung cũng khá giống.
Lương Kim Nhược viết xong phần mở đầu, cô bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, sao Trung Thế biết việc sắp chọn ra người phụ trách thế?”
Mẫn Ưu: “Tối qua đã gửi danh sách qua đó rồi.”
Ánh mắt Lương Kim Nhược lóe lên, ngón tay thon dài gõ mặt bàn: “Danh sách? Sao chị không thấy, cầm tới chọ chị xem nào.”
Danh sách Mẫn Ưu cầm tới có hai phần.
Phần thứ nhất rõ ràng là viết tên của Lương Thanh Lộ.
Lương Kim Nhược nhìn thấy ba chữ đó thì giễu cợt: “Vẫn còn chưa từ bỏ hy vọng cơ đấy, kế hoạch cho doanh nghiệp lần trước cô ta viết lung tung lộn xộn hết cả.”
Nghe nói Lương Lập Thân đã dạy mấy bận ở nhà, cuối cùng mới đạt yêu cầu.
Ngày thứ hai sau khi cô nhậm chức tổng giám đốc thì đã có người tự cho là thông minh chủ động nói với cô chuyện bí mật này.
Mẫn Ưu nhoẻn miệng cười: “Danh sách mà bên tổng giám đốc Chu trả lại không có cô ta.”
“Coi như anh ấy có con mắt tinh tường.” Lương Kim Nhược chậc một tiếng: “Ai nộp thế? Sao bên trên không có tên của tôi vậy?”
…
Tin tức hai tỷ trên mạng vẫn còn nóng hổi chưa dứt.
Nhưng bởi vì hiện nay có rất nhiều người trốn thuế, trộm thuế với số tiền khổng lồ, dẫn đến cư dân mạng rất nhạy cảm với con số hàng tỷ.
Một đêm trôi qua, hot search đã giảm xuống tầm trung.
Thay vào đó là buổi phỏng vấn mới nhất của Lương Kim Nhược, đè ép hot search chạy nhất của mấy ngôi sao lớn, mà một trong số người xếp bên dưới cô chính là ảnh hậu La Nhụy Thư.
Fans hâm mộ của cô ta tức giận nhưng chẳng thể làm gì được.
Trợ lý đặc biệt Tô vừa xem video, cũng không định xem trước xem thế nào mà lập tức gõ cửa phòng làm việc luôn: “Sếp, buổi phỏng vấn của tổng giám đốc Lương đã có rồi.”
Chỉ cách một hôm.
Đây chẳng phải là ý trời ư?
Sáng hôm nay, cậu ấy thấy anh sếp của mình tinh thần thoải mái thì đã đoán có lẽ anh đã dỗ được cô công chúa kia rô, tiếc là không nhìn ra chút cảm xúc dư thừa nào.
Bởi vì đường nét gương mặt thâm thúy nên khó đoán được biểu cảm.
Chu Sơ Hành ngồi lật xem tài liệu phía sau bàn làm việc, vẻ mặt bình tĩnh, không có bất cứ biểu cảm nào, còn chẳng buồn ngẩng đầu: “Phỏng vấn?”
Ánh mắt anh khựng lại giây lát, nhớ tới những gì Lương Kim Nhược nói trước đó.
Trợ lý đặc biệt Tô đặt ipad trước mặt anh.
Chu Sơ Hành tiện tay gác bút máy lại, nới lỏng cà vạt, ngước mắt xem video phỏng vấn, lấy đốt ngón tay khẽ gõ một cái, bắt đầu phát.
Lương Kim Nhược trong ống kính trông càng dịu dàng hơn.
Nhưng lại càng trưởng thành hơn đôi chút so với dáng vẻ bắt mắt, vênh váo khi ở riêng của cô. Cô ăn nói đĩnh đạc trước màn hình, hoàn toàn nhìn không ra là một cô chiêu mười ngón tay không dính nước.
Mấy câu hỏi được đưa ra, Chu Sơ Hành khẽ động lông mày.
Anh không ngờ câu hỏi của họ lại khá tương tự.
Anh đang nghĩ ngợi thì video đã phát đến đoạn cuối, phóng viên vẫn nở nụ cười giống hệt như lúc ở trước mặt anh.
“Chị thích mẫu người như thế nào?”
Giây tiếp theo, giọng nói hơi yêu kiều và lanh lảnh của Lương Kim Nhược vang lên: “... Tôi thích mẫu người nghe lời tôi răm rắp, hơn nữa còn phải xem tôi như công chúa.”
“Không phải là người cuồng công việc và phải đáp ứng được một số nhu cầu nào đó của tôi.”
Văn phòng bỗng trở nên im ắng và nghiêm túc.
Trợ lý đặc biệt Tô thầm nghĩ trong lòng, chỉ nghe thấy câu nghe lời này thôi là sếp nhà mình đã rớt rồi.
Chứ đừng nhắc tới câu phía sau.
“Một số nhu cầu” này nhất định cực kỳ thái quá.
Ánh mắt Chu Sơ Hành bình tĩnh, âm trầm, chờ đến khi video phát đến đoạn cuối thì tự động dừng lại, lúc này anh mới thản nhiên khép ipad.
Trợ lý đặc biệt Tô liếc nhìn mấy lần.
Đúng là làm khó trợ lý như cậu ấy mà, nên an ủi sếp thế nào đây.
Cậu ấy còn đang nghĩ ngợi thì người đàn ông ngồi sau bàn làm việc cất giọng: “Tan ca thôi!”
Tan ca?
Trợ lý đặc biệt Tô vô thức xem giờ, giờ mới bốn giờ tôi, tuy đã xong hết công việc hôm nay.
“Tôi vẫn làm tiếp được.”
“Tôi không nói cậu.” Chu Sơ Hành nhìn thoáng qua cậu ấy, như thể được nhắc nhở: “Nhưng cậu cũng có thể tan ca rồi.”
Trái tim trợ lý đặc biệt Tô như thể bị cắm một đao rồi được sống lại.
“Liệu giờ có sớm quá không?”
Chu Sơ Hành sải bước rời khỏi bàn làm việc.
“Không sớm.”
Ngay sau đó, trợ lý đặc biệt Tô liếc văn phòng trống rỗng, thật sự ý thức được một việc ‘anh sếp trước giờ chưa từng xin nghỉ, cũng chưa bao giờ tan làm sớm, giờ lại trốn việc’.
Anh không định làm kẻ nghiện công việc nữa à?
Cậu ấy nghiêm túc suy nghĩ về chuyện có thể xảy ra trong tối nay, đoán chắc có lẽ sáng mai là Trung Thế đã có bà chủ rồi.
Sắc trời vẫn còn sáng.
Chiếc Maybach lái cả đường không hề gặp trở ngại.
Chu Sơ Hành gọi điện cho Lương Kim Nhược: “Em đang ở đâu thế?”
Lương Kim Nhược đang dạo phố bên ngoài cùng với Tô Ninh Dung, hôm nay cô tan ca sớm chính là vì đi chọn mấy loại màu, còn có vải vẽ và giấy vẽ mới.
Buổi tối có thể ra tay được rồi.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Lương Kim Nhược nói dối với vẻ mặt thản nhiên: “Đàn Duyệt Phủ, em đang thay quần áo, cúp đây.”
Cô không thể để anh biết được.
Sau tiếng tút máy bận, di động lại đổ chuông lần nữa.
Chu Sơ Hành nhìn rõ là ai, nhíu mày lại rồi nhận máy: “Mẹ!”
Tô Nhạn hỏi thẳng thừng: “Con trai, tối qua con cầu hôn thành công không?”
Chu Sơ Hành không hề giấu diếm: “Không ạ.”
Bởi vì anh hoàn toàn không cầu hôn cô.
“Mẹ đoán được là con sẽ không thành công mà, Chiêu Chiêu đã nói rằng con bé ghét người cuồng công việc.” Tô Nhạn rất thất vọng: “Kiếm được nhiều tiền đi nữa thì có ích lợi gì chứ, trước kia mẹ đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, đừng suốt ngày chỉ biết đến công việc.”
“Con nói xem hai tỷ kia của con có tác dụng gì chứ, Chiêu Chiêu lại không phải là người ham hố vật chất.”
Chu Sơ Hành thấy có lẽ mẹ mình đã hiểu nhầm về Lương Kim Nhược rồi.
Anh nhớ đến dáng vẻ nằm trong chăn yêu thích mấy thứ kia không nỡ rời tay của Lương Kim Nhược vào sáng nay, bèn nói: “Cô ấy rất thích.”
Tô Nhạn làm bộ không nghe thấy: “Thôi quên đi, còn có thể làm con gái mà.”
“Không làm được đâu ạ.”
Chu Sơ Hành tựa lên ghế, khẽ nhắm mắt lại.
“Vẫn được nhé, dù sao mẹ cũng không phải là con.” Tô Nhạn mắng anh không hề khách khí, lại nghe thấy tiếng còi xe: “Bây giờ con đang ở đâu vậy?”
“Trên đường ạ.”
“Tính ra hôm nay lại tan ca sớm cơ đấy, tiếc là cũng vô dụng. Tối nay không có tiệc xã giao gì thì về nhà ăn cơm đi.”
Ánh sáng và bóng tối giao hòa trong xe, Chu Sơ Hành chậm rãi mở mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vành tai bên phải.
“Con không về đâu.”
“Con còn phải đi cầu hôn.”
...
Thấy Lương Kim Nhược bình tĩnh nói qua loa lấy lệ với Chu Sơ Hành như thế, Tô Ninh Dung hỏi: “Cậu không sợ anh ấy đến Đàn Duyệt Phủ tìm cậu à?”
Lương Kim Nhược tiếp tục xem nguyên liệu màu, chẳng thèm ngẩng đầu: “Không đâu, trời còn chưa tối thì Chu Sơ Hành sẽ không rời công ty đâu.”
Cũng không biết sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện cho cô thế?
“Cậu muốn tìm màu nào?” Tô Ninh Dung ghé lại gần: “Sao cứ so đo mãi thế.”
“Màu để vẽ cơ bụng.” Lương Kim Nhược đựng màu vẽ vào trong giỏ hàng: “Thôi bỏ đi, tớ tự phối màu.”
Tô Ninh Dung: “Thật không đấy?”
Chọn khó thế cơ mà, sao cô ấy lại cảm thấy không giống vẽ cơ bụng nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...