Nhân viên giao hàng giao hoa hồng tới, còn đang nghĩ sau khi về phải trả lời anh Trịnh thế nào, chàng trai trước mặt mặc dù không phải phụ nữ, nhưng rất đẹp trai.
Trợ lý đặc biệt Tô nhận hoa: “Được rồi, anh đi được rồi.”
Sau khi nhân viên giao hàng rời đi, cậu ấy mới ho khan, hỏi: “Sếp, bỏ cái này ở đâu bây giờ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Sơ Hành không nhìn lấy một cái: “Vứt đi.”
Anh không ngờ Lương Kim Nhược mới về có hai ngày mà đã gây không biết bao nhiêu là chuyện.
Trợ lý đặc biệt Tô do dự: “Có cần phải nói cho cô Lương một tiếng không sếp?”
Bó hoa này tặng cho cô Lương mà, lỡ cô Lương cảm thấy sếp nhà mình lo chuyện bao đồng thì biết làm sao.
Chu Sơ Hành ngước mắt: “Người trả lương cho cậu là tôi.”
Trợ lý đặc biệt Tô: “Vâng.”
Cậu ấy nghẹn họng không nói được gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi cậu ấy sắp đi tới chỗ thùng rác thì lại đột nhiên bị gọi lại, phải vòng trở về.
Bó hồng nở rực rỡ ấy cuối cùng vẫn tới trên xe sếp.
Chu Sơ Hành chỉ nhìn thoáng qua tấm thiệp chúc mừng kẹp trong bó hoa một cái liền nhìn rõ hai hàng chữ trên đó.
Đối phương không viết tên của mình.
Người đó biết Lương Kim Nhược, nhưng lại không biết cô ở nhà anh?
Chu Sơ Hành thầm cười mỉa trong lòng.
Mà ở cách đó không xa, nhân viên giao hàng lúc nãy đang gọi điện thoại: “Anh Trịnh, tôi đã giao hoa của anh rồi, đúng lúc chủ nhân của căn phòng đó ra nhận...”
Trịnh Quy kích động hỏi: “Cô ấy nhận hoa rồi sao?”
Nhân viên giao hàng “vâng” một tiếng: “Nhận rồi.”
Trước đó Trịnh Quy nghe ngóng được Lương Kim Nhược tính cách cao ngạo, không được mấy người đàn ông lọt được vào mắt cô, không ngờ rằng anh ta đã thành công bước đầu tiên.
“Được rồi, cảm ơn người anh em nhiều.”
“Anh Trịnh...” nhân viên giao hàng ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật: “Người nhận hoa là một người đàn ông....”
Trịnh Quy: “Hả?”
Nhân viên giao hàng: “Hình như anh nhầm giới tính rồi.”
Trịnh Quy: ??
Cho tới lúc kết thúc cuộc gọi, Trịnh Quy vẫn còn rất hoang mang, người nhận hoa là một người đàn ông là ý gì? Nhầm giới tính là sao?
Chỉ trong vòng một đêm mà Lương Kim Nhược đã biến thành đàn ông rồi ư?
…
9 giờ sáng, tập đoàn Trung Thế vẫn đang họp.
Lương Kim Nhược thong thả thức dậy, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Lương Thị, dì giúp việc đã tới, đang thu dọn trong phòng khách.
“Chào cô Lương.” Dì chào hỏi cô.
Lương Kim Nhược cười híp mắt: “Chào buổi sáng dì ạ.”
Chỉ tiếc, cô ăn sáng thôi cũng không yên, Tô Ninh Dung lái xe thẳng đến Vịnh Nguyệt Lan: “Tớ gặp đám Diệp Chi rồi, bọn họ còn cãi nhau một trận nữa.”
“Cãi nhau với Lương Thanh Lộ?” Lương Kim Nhược hỏi.
“Không thì còn ai được nữa.” Tô Ninh Dung cười xảo quyệt: “Ở bên trong gần hai ngày trời, ai mà chịu cho nổi.”
Nếu lập tức thả ra, chắc chắn Diệp Chi sẽ cảm ơn Lương Thanh Lộ, nhưng kéo dài thêm một thời gian nữa thì bọn họ sẽ trở mặt trách cứ cô ta.
Con người, có lắm lúc sẽ vậy đấy.
Lương Kim Nhược ăn sáng xong thì lên lầu thay quần áo.
Lương Kim Nhược mặc áo sơ mi của Chu Sơ Hành và một cái quần để lại đây lúc trước, tóc tai búi gọn gàng, cả người cao gầy lại sắc bén.
Tô Ninh Dung nhìn ngây người: “Lưu loát vậy luôn?”
Lương Kim Nhược đeo túi, thản nhiên nói: “Vì phải đi làm đó.”
Cô nói rất đơn giản, nhưng Tô Ninh Dung lại thấy hơi lo lắng, làm việc trong Lương Thị cũng không phải người thường.
Trụ sở Lương Thị nằm ở khu phố cổ, kiến trúc tách biệt với xung quanh, nhìn một cái là biết tập đoàn này theo nghề gì.
Hồi nhỏ Lương Kim Nhược rất hay tới công ty.
Không biết những nhân viên trước kia từng chăm sóc cô có còn ở đây không.
Lương Kim Nhược xuống xe, nụ cười tùy ý trên mặt biến mất, trở thành vẻ mặt không cảm xúc, như một người phụ nữ độc lập, giỏi giang nói một không hai trên thương trường.
Tô Ninh Dung chỉ tiễn cô đến đây.
Từ khi cô bước vào cửa lớn công ty đã được chú ý.
Có bảo vệ tiến tới dò hỏi: “Xin chào, cô là...”
Lương Kim Nhược tháo mắt kính xuống: “Tôi họ Lương.”
Cô nhấn mạnh chữ Lương.
Đến khi bảo vệ phục hồi lại tinh thần, cô gái xinh đẹp cao ngạo đó đã đi vào công ty rồi.
Hôm nay Lương Kim Nhược cũng chỉ đến xem thử thôi, dù sao thì tối qua trước khi đi Chu Sơ Hành đã nói phải đợi văn kiện chính thức được gửi tới thì Lương Lập Thân mới thực hiện hứa hẹn.
Cổ phần, vào ở.
Chẳng qua là cổ phần của Lương Thị và giấy tờ đống biệt thự kia.
Giống như yêu cầu của Lương Kim Nhược, nhưng cũng không giống.
Yêu cầu ban đầu của cô là Lương Thanh Lộ rút khỏi Lương Thị, sau đó lại tăng thêm một căn nhà, nhưng Chu Sơ Hành nói dăm ba câu đã nâng cao yêu cầu.
Lương Kim Nhược sâu sắc cảm nhận được miệng lưỡi lợi hại của nhà tư bản.
Bây giờ đạt được cả hai đương nhiên là quan trọng nhất.
Cô dạo khắp Lương Thị một vòng nhưng không lên lầu, tránh cảnh lên lầu rồi lại không biết đường đi.
Khi cô về lại xe, trên tay Tô Ninh Dung đã có thêm hai que kem, đang quang minh chính đại đánh giá trang phục ngày hôm nay của cô, lần đầu tiên thấy cô ăn mặc như thế này nhưng cô ấy không bất ngờ chút nào, ngược lại còn hớn hở thưởng thức.
Đúng với câu nói lúc trước của Lương Kim Nhược.
Cô là nữ tổng giám đốc trời sinh.
Chỉ là Chu Sơ Hành giúp cô thực hiện câu này trước thời hạn thôi.
“Có phải sau này không thể hẹn nhau đi ngắm trai đẹp nữa rồi không?” Tô Ninh Dung đưa cho cô một cây kem: “Cậu phải cố gắng kiếm tiền rồi, trai đẹp đều thành mây bay hết.”
Lương Kim Nhược thuận miệng nói: “Cậu nói đúng chân lý rồi đó.”
Tô Ninh Dung: “...”
Cô đổi chủ đề: “Tối qua, sau khi Chu Sơ Hành tới có xảy ra chuyện gì không?”
Tô Ninh Dung khó khăn lắm mới nhịn được tới giờ, không moi được tin tức đầy đủ thì cô ấy sẽ tức chết mất.
Lương Kim Nhược cắn một miếng kem, trầm ngâm suy tư, sau đó cong môi nói: “Cậu hỏi tớ, thật ra tớ cũng không rõ lắm.”
Rốt cuộc anh và Lương Lập Thân đã nói gì với nhau?
Đã nói gì mà trước đó Lương Lập Thân còn chó cùng rứt giậu với yêu cầu của cô, đổi thành Chu Sơ Hành thì lại không?
Hai người đang tán gẫu thì Tô Ninh Dung dùng khuỷu tay huých cô: “Kia là Lương Thanh Lộ đúng không?”
Lương Thanh Lộ đi cùng một cô gái khác, đối phương hình như là trợ lý của cô ta, trợ lý đang bị Lương Thanh Lộ răn dạy suốt dọc đường đi.
Khi sắp tới cửa công ty, cô gái đó đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tôi không làm nữa!”
Cho tới khi đối phương rời đi, Lương Thanh Lộ vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn kinh hãi.
Tô Ninh Dung cười nắc nẻ: “Nhóc này được.”
Lương Kim Nhược chỉ im lặng đứng hóng chuyện.
Nhưng Lương Thanh Lộ cũng đã nhìn thấy hai người, sắc mặt vốn đang khó coi lại càng khó coi thêm, cô ta không nhịn được mà nhanh chân bước tới chỗ cô.
“Lương Kim Nhược!”
Lương Kim Nhược bình tĩnh ăn kem, lười không thèm đếm xỉa tới cô ta.
Lương Thanh Lộ thấy cô nhàn nhã như thế thì càng giận hơn: “Cô đã có cổ phần rồi còn muốn cướp cổ phần của tôi, cô cho rằng mình bước vào Lương Thị như thế thì sẽ có được chỗ đứng vững chắc chắc ư? Dựa vào đàn ông thì có gì giỏi.”
Lương Kim Nhược che miệng, kinh ngạc nói: “Cô còn dám tới xỉa xói tôi cơ à?”
Còn nữa, giành cổ phần của cô ta… là Chu Sơ Hành làm mà đúng không?
Làm hay lắm.
Lương Thanh Lộ cắn răng nghiến lợi: “Cô đã dám làm mà còn sợ người khác nói ra nói vào chắc?”
Lương Kim Nhược cười nhẹ: “Tôi không sợ. Nhưng mà, cô không sợ hả? Không sợ sau này cổ phần của mình sẽ ít thêm à?”
Câu này như dằm đâm vào tim Lương Thanh Lộ.
Tối qua khi hai người rời đi, cô ta vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã trần ai lạc định rồi, kết quả, cô ta lại bị Lương Lập Thân gọi tới, nói muốn cô ta phải nhượng ra 5% cổ phần.
Phải biết rằng cô ta cũng chỉ có 6% cổ phần thôi.
Đây là toàn bộ số cổ phần trước kia Lương Lập Thân cho cô ta, nhượng ra rồi thì 1% còn lại có tác dụng gì nữa đâu.
Cô ta còn chẳng thể tham gia cuộc họp hội đồng quản trị.
Chẳng khác nào đã rời khỏi Lương Thị.
Lương Thanh Lộ sợ Lương Kim Nhược sẽ chèn ép mình nữa, cô ta lùi về sau một bước, còn trừng cô.
Bây giờ 1% cổ phần đó cũng là thịt, cô ta không thể mất nữa.
…
Ăn kem xong, hai người về xe.
Tô Ninh Dung tấm tắc cảm thán: “Quả nhiên, không hổ là Chu Diêm Vương mà, thủ đoạn không đơn giản, phải biết muốn lấy cổ phần Lương Thị cũng không dễ đâu.”
“Với cả căn biệt thự kia của nhà cậu nữa, bây giờ bán cũng được mấy trăm triệu đó.”
Lương Kim Nhược nhếch môi nói: “Sau này đều là của tớ hết.”
Chính cô cũng có cổ phần riêng, đúng là dệt hoa trên gấm.
“Chu Diêm Vương một lòng một dạ như thế, quan tâm cậu như thế. Chiêu Chiêu, anh ta không có ý đồ gì với cậu đấy chứ?” Tô Ninh Dung thăm dò hỏi.
Không giống thanh mai trúc mã bình thường.
Lương Kim Nhược nghĩ nghĩ: “Thèm muốn thể xác tớ?”
Tô Ninh Dung: “?”
Cô ấy trừng mắt: “Anh ta có chịu trách nhiệm không? Không chịu trách nhiệm thì đá đi.”
Lương Kim Nhược xụ mặt: “Sao cậu biết không phải là tớ chịu trách nhiệm với anh ấy. Hơn nữa, tớ thế này cũng rất thoải mái.”
Tô Ninh Dung nghĩ cũng thấy đúng, nếu tìm người khác thì lại không bằng Chu Sơ Hành, ít nhất anh có tiền có sắc, còn rất bao che cho người của mình.
“Cậu nói xem tớ nên cảm ơn anh ấy thế nào bây giờ?” Lương Kim Nhược hỏi.
“Không phải anh ta thèm muốn thể xác cậu sao?” Tô Ninh Dung thuận miệng nói: “Nhưng vậy thì không tốt lắm. Hay là cậu tặng anh ta một món quà đi? Một bức tranh chẳng hạn?”
Lương Kim Nhược liếc cô ấy: “Anh ấy không thích tranh, anh ấy không am hiểu nghệ thuật.”
Dứt lời, cô lại nghĩ tới mấy câu “nghệ thuật giám định và thưởng thức bình hoa” của Chu Sơ Hành tối qua, anh còn nói eo cô còn nhỏ hơn bình hoa, nghĩ tới đây, mặt cô nóng bừng.
Tô Ninh Dung nhíu mày: “Rất lắm kẻ mua tranh đều là giả vờ am hiểu.”
Lương Kim Nhược cũng đồng ý, cô lại hỏi: “Dung Dung, cậu thấy eo tớ nhỏ không?”
Bạn không hiểu ra làm sao: “Nhỏ mà.”
Lương Kim Nhược cao thâm khó dò hỏi tiếp: “Cậu có biết eo như tớ gọi là eo bình hoa không?”
Tô Ninh Dung: “Biết.”
Lương Kim Nhược: “Eo tớ thế này còn nhỏ hơn bình hoa nữa.”
Tô Ninh Dung: “?”
Eo đã nhỏ thế này rồi, nói thêm chút nữa là thành gãy eo luôn đấy.
“Eo tớ đẹp thế này, không mặc thêm vài bộ váy xinh đẹp thì phí quá.” Lương Kim Nhược hùng hồn nói: “Đi, đi mua sắm thôi.”
Mấy bộ Chu Sơ Hành tặng cô ấy hả?
Bộ này còn kín cổng cao tường hơn bộ kia, cô không thèm mặc đâu.
Hôm qua Lương Kim Nhược đã tuyên bố cô đã trở lại, hôm nay liền nhận được không ít điện thoại hẹn gặp của mấy cậu ấm cô chiêu.
Cô đều từ chối hết.
Tổng giám đốc là phải bận rộn với sự nghiệp, cô cũng có thấy Chu Sơ Hành đi tham dự tiệc trà gì đâu.
Đi thẳng tới buổi chiều, hai người tay xách nách mang trở về.
Tô Ninh Dung không đi nổi nữa, lái xe cũng không nổi nên bảo Thẩm Trì tới đón, chở Tô Ninh Dung về nhà trước rồi chở Lương Kim Nhược về sau.
“Tối nay em không ở đây.” Lương Kim Nhược nhắc nhở.
“Một tối đổi một nơi, Chiêu Chiêu, em cũng biết hưởng thụ thật đấy.” Thẩm Trì nói.
“Trước khi nói em thì anh lau dấu son trên người mình đi được không?” Lương Kim Nhược ghét bỏ: “Không phải anh mới từ chỗ đen tối nào đấy về đó chứ?”
Thẩm Trì nghiêm túc nói: “Bạn gái đàng hoàng.”
Lương Kim Nhược ồ một tiếng, cô tính gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành, cô mở khung trò chuyện “quỷ mưu mô” ra nhưng cuối cùng lại nhịn được, chỉ gửi tin nhắn cho trợ lý đặc biệt Tô.
[Khi nào sếp của cậu tan làm?]
[Hôm nay có tăng ca không? Có xã giao không?]
Trợ lý đặc biệt Tô nhanh chóng trả lời: [Không tăng ca, không xã giao.]
Lương Kim Nhược rất vừa lòng.
…
Trợ lý đặc biệt Tô cũng rất vừa lòng.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn đằng trước mình, lúc này nhà báo và nhiếp ảnh gia đang tiến hành phỏng vấn.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc mặc vest, bối cảnh sau lưng là những tòa nhà chọc trời ngoài cửa sổ sát đất, tăng thêm cảm giác lạnh lùng cho không khí trong phòng.
Phóng viên không phí lời, cũng không dám cười nhiều.
Thật giống như đang phỏng vấn Diêm Vương.
Sau khi hỏi xong những câu hỏi đã chuẩn bị trước, cuộc phỏng vấn cũng sắp tới hồi kết.
Nhưng phóng viên nghĩ tới tương lai của mình nên bất chấp tất cả, hỏi: “Tổng giám đốc, tôi có thể hỏi thêm vài chuyện ngoài lề nữa không?”
Chu Sơ Hành nhíu mày.
Đã là chuyện ngoài lề rồi thì đừng có hỏi nữa.
Nhưng phóng viên đã bắt đầu: “Anh là nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh, người ngoài vâ luôn coi anh là tiêu chuẩn chọn vợ kén chồng, xin hỏi...”
“Anh không thích kiểu người nào nhất?”
Chu Sơ Hành nhíu mày chặt hơn.
Trợ lý đặc biệt Tô nói thầm trong lòng, câu hỏi này đúng là đang bứt râu trên đầu cọp mà.
Từ trước đến giờ sếp nhà mình đều không trả lời những câu hỏi riêng tư kiểu này.
Sau đó, cậu ấy nghe thấy giọng sếp mình vang lên.
Hơn nữa còn trả lời tận hai chữ.
“Đỏng đảnh.”
…
Tiễn phóng viên và nhiếp ảnh gia xong rồi, trợ lý đặc biệt Tô mới nhìn điện thoại.
“Sếp, nửa tiếng trước cô Lương hỏi tối nay anh có tăng ca không.”
Chu Sơ Hành khựng lại, anh ừ một tiếng như không quan tâm lắm.
Vừa tới giờ tan làm, chuông điện thoại đúng giờ vang lên.
Chu Sơ Hành vươn tay lấy điện thoại, sau khi nhìn rõ tên trên màn hình thì cụp mắt, nhấn nút nghe: “Mẹ.”
“Tan làm rồi đúng không, tối nay dẫn Chiêu Chiêu về nhà tổ ăn cơm đi.” Tô Nhạn vui vẻ dặn dò anh: “Đừng hòng từ chối.”
Điện thoại truyền tới tiếng “tút tút”.
Chu Sơ Hành chỉ đành lặng im, gửi tin nhắn cho Lương Kim Nhược: [Lát nữa sẽ đón em.]
Lương Kim Nhược còn đang chọn xem tối nay nên mặc chiếc váy nào thì thình lình nhận được tin nhắn của chính chủ, cô hơi sửng sốt.
Lẽ nào hai người họ tâm linh tương thông?
Biết điều thế, còn biết chủ động hẹn cô nữa cơ.
Ánh mắt Lương Kim Nhược nhìn về phía bộ lễ phục gợi cảm bên cạnh, khoét eo, không những thế, phần eo còn được thiết kế khoét rỗng…
Mặc cái này đi, đàn ông ấy mà.
Sau khi thay xong cô mới trả lời tin nhắn: [Em ở Đàn Duyệt Phủ.]
Nửa tiếng sau, Lương Kim Nhược nhận được tin nhắn của Chu Sơ Hành, cô mang túi xách, ngâm nga đi xuống lầu, giày cao gót khảm kim cương phản quang trong thang máy.
Cô nhìn vào vách thang máy, thưởng thức vẻ đẹp của mình.
Hầy, lát nữa Chu Sơ Hành nhìn thấy cô chắc chắn phải nhìn rớt con mắt.
Lúc này trời còn chưa tối, ánh chiều tà bao trùm cả thành phố, cũng lọt vào trong cửa xe mở một nửa.
Lương Kim Nhược vừa ra cửa đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong xe.
Sườn mặt lẫn khung trán đều mượt mà, sống mũi cao thẳng, ánh chiều tà chiếu xuống tạo thành bóng ngả, khiến ngũ quan anh càng thêm thâm thúy, như một bức tượng điêu khắc thời Hy Lạp cổ.
Cô đi về phía cửa bên kia rồi lên xe.
Khi nhìn thấy bó hoa hồng đặt trên ghế, cô hơi kinh ngạc, hôm nay anh còn biết tạo bất ngờ nữa sao…
Tên đàn ông này bắt đầu để tâm hơn rồi à?
Giọng Lương Kim Nhược bất giác trở nên ngọt ngào hơn: “Đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Chu Sơ Hành liếc mắt, ánh mắt đánh giá bộ lễ phục cô đang mặt từ trên xuống dưới hồi lâu, không rõ cảm xúc trong mắt là gì.
Thẳng đuột thế?
Lương Kim Nhược kinh ngạc, chưa ăn cơm mà đã muốn giao lưu thâm sâu hơn rồi?
Cô uyển chuyển nhắc nhở: “Vậy hình như không tốt lắm đâu?”
Cô còn chưa ăn cơm nữa mà.
Để bụng đói vận động mạnh không tốt cho sức khỏe á.
Chu Sơ Hành nhìn cô: “Không tốt chỗ nào?”
Lương Kim Nhược: “?”
Anh đã gấp gáp thế rồi mà còn mặt dày hỏi em?
Cô không hề biết suy nghĩ của hai người hoàn toàn khác nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...