Vợ chồng mới cưới

Lương Kim Nhược cảm thấy rõ ràng là mình đoán đúng rồi.
 
Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm Chu Sơ Hành, hôm nay Diêm Vương sống này nói chuyện cũng dịu dàng hơn chút... so với trước đây.
 
Nhưng trở nên mưu mô rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đâu có cảm thấy nhu cầu mặt kia của anh nhiều lắm đâu, lẽ nào là che giấu quá sâu sao?
 
Hay là bây giờ cô về nước rồi, ở gần quá nên uống rượu độc để giải khát?
 
Nhưng chuyện này cũng không thiệt cho mình, cô hưởng thụ là được rồi.
 
Lương Kim Nhược “tốt bụng” sửa tên gợi nhớ trên wechat, từ quỷ bóc lột thành quỷ mưu mô...
 
Cô không rõ trong địa phủ có bao nhiêu quỷ.
 
Tóm lại là trong lòng Chu Sơ Hành chắc chắn có quỷ.
 
Tuy uống rượu không nhiều, nhưng một khi im lặng, Lương Kim Nhược đã mơ màng buồn ngủ, nhất là khi người đàn ông bên cạnh còn nhắm mắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giấc ngủ như thể lan truyền được vậy.
 
Chu Sơ Hành cảm nhận được có người dựa vào cánh tay mình, bèn mở mắt nhìn sang.
 
Lương Kim Nhược vốn đang dựa trên lưng ghế đang gật gù như gà mổ thóc, từ từ bị quán tính đưa tới bên chỗ anh, gò má đập lên vai anh.
 
Thỉnh thoảng lông mày thanh tú lại nhíu lại.
 
Không biết là vì tư thế, hay là vì điều gì khác.
 
Chu Sơ Hành nhìn một lúc, khẽ vươn tay ra chỉnh thẳng lại.
 
Tay vươn được một nửa, Lương Kim Nhược mở mắt ra, nhìn thấy động tác của anh trong cơn mê man, kinh ngạc nói: “Anh định làm gì đấy?”
 
“...”
 
Giọng điệu Chu Sơ Hành lành lạnh: “Em tưởng anh định làm gì?”
 
Lương Kim Nhược nghiêng đầu: “Anh không đẩy em ra đấy chứ?”
 
Trợ lý đặc biệt Tô ở hàng ghế trước nghe thấy cuộc nói chuyện này thì cạn lời, chẳng trách sếp của mình và cô Lương đều độc thân từ trong bụng mẹ.
 
Đây là cuộc nói chuyện nên có giữa nam nữ sao?
 
Chu Sơ Hành rụt tay về.
 
Lương Kim Nhược nhìn máy tính bảng trên chân anh, biểu đồ đường cong trên đó cô vẫn nhìn ra được là thị trường chứng khoán, cái khác thì không rõ.
 
“Ồ.” Cô đẩy ra một chút.
 
Ngồi trên xe cũng làm việc, làm sếp đúng là chẳng dễ dàng gì.
 
Nhưng ai ai cũng muốn làm sếp, cô cũng muốn.
 
Bữa tối là đồ tây, Lương Kim Nhược ăn ở nước ngoài nhiều rồi, cô nhìn sang đối diện.
 
Dưới ánh đèn mờ ảo trong nhà hàng, giữa bàn ăn có một cành hoa hồng, bộ vest của người đàn ông cài chặt, dong dong cắt bít tết, mặt mày lạnh nhạt.
 
Như cách đám mây không thể với tới.
 
Lương Kim Nhược nhớ tới vẻ mặt tối nay của Lương Thanh Lộ, thân hình dáng vẻ như bông hoa cao quý này, cô ta không rung động mới là lạ.
 
“Cắt giúp em đi.” Cô đẩy qua.
 
“Tay gãy rồi à?” Chu Sơ Hành ngước mắt lên nhìn cô.
 
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, như tiếng đàn vĩ cầm truyền tới từ xa ở trong nhà hàng.
 
Tai Lương Kim Nhược trầm mê mất một giây, nghe thấy nội dung rồi đột nhiên tỉnh táo lại, tên đàn ông chó má này cũng kiêu ngạo thật đấy.
 
Nhưng nói thì nói vậy, nhưng anh vẫn nhận lấy.

 
“Tay của em rất cao quý, dùng để vẽ thôi.” Lương Kim Nhược tự hào nói: “Một nét ngàn vàng, có hiểu không.”
 
Chu Sơ Hành biết bức tranh mà cô bán đấu gia kia đã gây xôn xao.
 
Anh đẩy bít tết đã cắt xong qua, lạnh nhạt nói: “Cũng gọi là có chút tài năng.”
 
“Nhà tư bản không hiểu nghệ thuật.” Lương Kim Nhược lên án, suy nghĩ tới tối nay anh đã giúp đỡ: “Rảnh sẽ trau dồi thêm tình cảm với anh, cho anh học cách thưởng thức nghệ thuật.”
 
Chu Sơ Hành không nói gì.
 
...
 
Tuy rằng ngoài miệng cảm thấy Chu Sơ Hành trong lòng có quỷ, nhưng Lương Kim Nhược vẫn thành thật theo anh về Vịnh Nguyệt Lan.
 
Cô muốn biết anh nói những gì.
 
Quãng đường hơi dài, thêm vào đó người đàn ông bên cạnh là một người cuồng công việc, Lương Kim Nhược không có gì để nói, chỉ đành ngủ.
 
Khi tỉnh lại lần nữa thì có giọng nói vang lên bên tai.
 
“Tới rồi.”
 
Cũng không biết là vừa mới tỉnh nghe không rõ hay là sao, Lương Kim Nhược nghe thấy giọng của Chu Sơ Hành khàn khàn rất gợi cảm.
 
Mãi một lúc cô mới hoàn hồn lại: “Tới rồi à?”
 
Lương Kim Nhược vừa đứng dậy, tranh với cúp vốn dĩ đang ôm liền rơi lộp bộp xuống đất,
 
Chu Sơ Hành khom lưng, cánh tay dài cầm cái cúp rơi xuống lên.
 
Ánh mắt anh tùy ý liếc nhìn, bên dưới cái cúp trên tay mình có ghi “Giải thưởng cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi”.
 
Thiếu nhi...
 
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Cơn gắt ngủ của Lương Kim Nhược tới muộn.
 
Chu Sơ Hành rút chiếc áo khoác vest của mình ra khỏi dưới người cô, cất bước đi trước.
 
Trợ lý đặc biệt Tô đóng cửa xe lại, nhân lúc sếp không ở trước mặt thì nói: “Vốn dĩ tối nay sếp có một buổi phỏng vấn, bây giờ đẩy sáng ngày mai rồi.”
 
Lương Kim Nhược chớp mắt.
 
Cô ôm đống đồ trong lòng đi vào Vịnh Nguyệt Lan, phát hiện Chu Sơ Hành dừng lại ở đằng trước.
 
“Không biết đường à?” Lương Kim Nhược hỏi.
 
Nghe thấy vậy, Chu Sơ Hành nghiêng đầu sang nhìn cô, không nói gì.
 
Đi vào Vịnh Nguyệt Lan, Lương Kim Nhược đẩy đống cúp lên bàn trà, đặt thẳng từng cái một, đây đều là chiến tích trước đây của cô.
 
Cô nhìn quanh, tòa biệt thự này cũng được đặt một tủ rượu thích hợp.
 
Nhưng chắc Chu Sơ Hành sẽ không đồng ý đâu nhỉ.
 
Lương Kim Nhược đi theo anh lên tầng: “Nè, trước đây anh nói cái gì mà lợi tức, bây giờ tới nhà rồi, mau nói cho em biết đi.”
 
Bắt gặp Chu Sơ Hành một tay tháo cà vạt.
 
Lương Kim Nhược không kìm được nhìn sang, cảm thấy hơi gợi cảm.
 
Cứ ngây người mãi ra như vậy, anh đã vào phòng tắm rồi.
 
Lương Kim Nhược vỗ vỗ mặt mình, sao cô có thể bị Chu Tâm Cơ mê hoặc được chứ.
 
Nhân lúc anh đi tắm rửa, cô gọi điện cho Tô Ninh Dung: “Tối nay tớ không về đâu, cậu đóng cửa giúp tớ nhé.”
 
“Bây giờ tớ thành người trông cửa luôn rồi à?” Tô Ninh Dung buồn cười: “Tối nay cậu không về, hay là sau này cũng không về nữa?”
 
Lương Kim Nhược nghĩ cũng không thèm nghĩ: “Chắc chắn là tối nay rồi.”
 
Tô Ninh Dung không tin đâu.

 
Chu Sơ Hành vừa đi ra từ phòng tắm liền đối diện với Lương Kim Nhược như ôm cây đợi thỏ, cô nhìn anh chằm chằm, vươn tay đưa một thứ cho anh.
 
“Chu Sơ Hành, có nhận ra không.”
 
Gì cơ?
 
Chu Sơ Hành liếc nhìn, là một bức tranh.
 
Bức tranh quá non ớt, thành ra anh chỉ có thể nhận ra đây là một người.
 
“Đây là giải thưởng đầu tiên mà em nhận được ở trường mẫu giáo, giáo viên còn phát bông hoa nhỏ cho em.” Lương Kim Nhược cười tươi rói: “Vẽ anh đấy.”
 
Chu Sơ Hành cụp mắt: “Nhìn không ra.”
 
“Haiz, trước đây anh còn khem em vẽ rất giống thật luôn cơ mà.” Lương Kim Nhược vươn tay ra chỉ cho anh xem: “Anh nhìn này, giống y đúc lông mày của anh luôn, nhíu nhíu lại.”
 
Nhíu mày, không phải vẽ lông mày nhăn lại.
 
Nhìn cô hứng thú bừng bừng, Chu Sơ Hành cạn lời không biết nói gì.
 
Vón định trả lời cho cô, khóe mắt lại nhác thấy tay người trong tranh cầm một mặt trăng lưỡi liềm cực lớn, hình như sắp bay lên bầu trời đầy sao.
 
“Đây là gì?” Chu Sơ Hành khóa hiểu.
 
Lương Kim Nhược nghiêm túc suy nghĩ mười mấy giây, trả đũa trước: “Đây là em đó, anh không nhớ à?”
 
Tự em suýt chút nữa còn quên mất cơ mà, Chu Sơ Hành nghĩ thầm.
 
“Minh nguyệt chiêu chiêu, chiêu chiêu minh nguyệt. Đúng, chính là em.” Lương Kim Nhược lẩm bẩm nói: “Mẹ em nói đó.”
 
Nhắc tới Thẩm Hướng Hoan, cô im lặng đi.
 
Ánh mắt Chu Sơ Hành dừng trên khuôn mặt đột nhiên trở nên yên tĩnh của cô, cô im lặng như vậy, trông rất giống một bình hoa tinh tế mà xinh đẹp.
 
Anh hỏi: “Em muốn anh cùng nhớ lại kí ức tuổi thơ đấy à?”
 
Lương Kim Nhược lắc đầu: “Tối nay anh giúp em, em vẽ một bức tranh cho anh nhé.”
 
Chu Sơ Hành vô thức nhìn lông mày như làn sóng của người trong tranh, khéo léo từ chối: “Không cần đâu.”
 
Lương Kim Nhược nghiêm túc: “Một bức tranh mấy chục triệu, anh không cần à?”
 
Chu Sơ Hành bình tĩnh: “Anh không thiếu tiền.”
 
Lương Kim Nhược nhìn người đàn ông đang mặc áo choàng tắm, cầm bức tranh đi: “Biết ngay anh là người không có xúc cảm nghệ thuật gì mà.”
 
Nhiều năm như vậy rồi, chưa từng có ai nói Chu Sơ Hành như thế.
 
Hôm nay để xuất hiện long trọng, Lương Kim Nhược mặc một chiếc váy dự tiệc màu xanh sẫm dài tới đầu gối, bên dưới đầu gối lộ hết ra ngoài, cẳng chân mảnh khảnh thẳng tắp.
 
Mái tóc ngủ tới nỗi tản ra lúc ngồi trong xe vẫn chưa được chỉnh lại, cứ tự rũ bên gò má, lay động theo sự cử động của cô, tự dưng lại có cảm giác quyến rũ.
 
Diêm Vương sống bị phê bình là không biết thưởng thức nghệ thuật đến tận hai lần vào tối nay, cuối cùng cũng chú ý.
 
“Em nói sai rồi.”
 
Anh kéo lấy Lương Kim Nhược.
 
Lương Kim Nhược quay đầu, nhà tư bản bắt đầu ngụy biện rồi à?
 
“Em chuẩn bị xong rồi.” Đôi mắt cô sáng ngời: “Anh cứ ngụy biện đi.”
 
Chu Sơ Hành không quan tâm tới hai chữ ngụy biện, nhìn cô thật sâu, bỗng chuyển chủ đề: “Anh biết đánh giá một loại nghệ thuật khác.”
 
Lương Kim Nhược: “Loại nào?”
 
Thấy cô vẫn chưa hiểu, Chu Sơ Hành cười một tiếng thật khẽ.
 

Anh cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, không nhận ra rằng đây là một động tác thân mật như có như không.
 
“Em nói xem.”
 
...
 
Đợi khi Lương Kim Nhược chợt hiểu ra thì đã không kịp rồi.
 
Suy đoán của cô lúc ở trong xe trước đó quả nhiên thành thật rồi, Chu Sơ Hành đang thèm muốn cơ thể mình, vừa mới tắm xong đã không chờ nổi nữa.
 
Lương Kim Nhược định rời đi thì bị anh kìm chặt lại.
 
Vốn dĩ sức lực cô không lớn, chứ đừng nói tới việc được nuông chiều từ nhỏ.
 
“Chu Sơ Hành, anh có ý gì?” Lương Kim Nhược chống lên người anh rồi hỏi.
 
Chu Sơ Hành thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, bèn vươn ngón tay trỏ qua vuốt hàng mi dài của cô: “Nhìn thấy bình hoa dưới tầng không?”
 
Giọng điệu anh rõ ràng, mang theo sự mê hoặc lòng người.
 
“Thấy rồi.” Lương Kim Nhược nhớ là một cái bình sứ thanh hoa.
 
“Biết đánh giá không.” Chu Sơ Hành hỏi.
 
Lương Kim Nhược nghĩ cũng không thèm nghĩ: “Em không hứng thú với bình hoa.”
 
Quan trọng là cái này liên quan gì tới chuyện mà bọn họ sắp làm...
 
Một bàn tay khác của Chu Sơ Hành nắm lấy eo cô, lòng bàn tay nóng rực, đầu ngón tay lưu luyến, giọng nói hơi thấp: “Eo của nó không thon bằng em.”
 
Gì cơ??
 
Lương Kim Nhược ngây dại.
 
Đây chính là đánh giá một loại nghệ thuật khác của anh sao?
 
Nghệ thuật bình hoa à?
 
Đợi đã, cô đang được so sánh với bình hoa ư?
 
“Em không phải bình hoa!”
 
Lương Kim Nhược buột miệng nói ra câu này, lại bị chặt miệng lại, trên người anh như thể vẫn còn hơi nước, bao bọc cô trong nhiệt độ dày đặc.
 
Dù thế nào cô cũng không ngờ rằng, đánh giá nghệ thuật sẽ bị đánh giá tới trên giường.
 
Không ngờ Chu Sơ Hành lại nói được mấy lời đường mật sến súa kia!
 
Cái giá của việc chế giễu nhà tư bản không có xúc cảm nghệ thuật đó là, sáng ngày hôm sau Chu Sơ Hành sung sướng thoải mái thay đồ xong, còn cô thì vẫn đang ngủ.
 
...
 
Trợ lý đặc biệt Tô đã đợi dưới tầng từ lâu.
 
Ngay khi nhìn thấy sếp nhà mình, cậu ấy vô thức lén liếc nơi bị áo sơ mi và cà vạt che mất của anh...
 
Đáng tiếc, chẳng nhìn thấy gì cả.
 
“Buổi phỏng vấn của phóng viên hôm qua đã được chuyển sang ba giờ chiều hôm nay.” Trợ lý đặc biệt Tô thu lại cảm xúc: “Đã chuẩn bị xong tài liệu cho buổi họp một tiếng sau rồi ạ.”
 
Chu Sơ Hành ừm một tiếng, ngồi xuống bên bàn ăn.
 
...
 
Thực ra Lương Kim Nhược đã mơ màng tỉnh dậy lúc Chu Sơ Hành rời giường rồi, nhưng lại ngủ bù thêm một lúc, khi tỉnh lại lần nữa thì đã không biết bây giờ là năm nào.
 
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
 
“Còn chưa thả đám Diệp Chi à?” Là Tô Ninh Dung.
 
Lương Kim Nhược ngáp liên tục: “Vậy hả... ồ, hình như tối qua tớ bận quá, quên liên lạc với bên cảnh sát.”
 
Tô Ninh Dung: “...”
 
May mà không phải mình đắc tội với Chiêu Chiêu.
 
Lương Kim Nhược cũng cảm thấy như thế này không tốt lắm, vội vàng gọi điện lên lạc với bên cảnh sát, còn nghe thấy giọng của đám người Diệp Chi.
 
“Được đi rồi à?”
 
“Sáng sớm ngày ra đã gọi chúng ta đi...”
 
“Được rồi, còn không đi mau đi, cô còn định ở trong đây ngủ à?”
 

Hai ngày nay đám người Diệp Chi ở trong sở cảnh sát chẳng phải làm gì cả, còn thường xuyên nhìn thấy mấy chuyện vi phạm pháp luật rất ký lạ.
 
Con người đều có tâm lý hóng drama, bọn họ cũng không ngoại lệ.
 
Lương Kim Nhược không nhịn được cười, có khi ở thêm mấy ngày nữa lại không nỡ đi luôn mất.
 
Cuộc gọi nhận được tiếp theo là của Lương Thanh Lộ, vốn dĩ cô không muốn nghe đâu, nhưng vẫn nghe máy, xem cô ta có thể nói gì được.
 
“Lương Kim Nhược! Cô đừng có đắc ý! Cho dù cô vào ở, có được cổ phần thì cũng vô dụng thôi!”
 
Chỉ một câu này là cúp máy.
 
“Đồ điên.” Lương Kim Nhược vùi mình trên giường: “Tôi không đắc ý mới lạ đấy.”
 
Nhưng có thể khiến Lương Thanh Lộ khó chịu đến mức sáng ngày hôm sau còn gọi điện tới nghiến răng nghiến lợi thì chắc chắn phải chịu uất ức rất lớn.
 
Vào ở? Cổ phần?
 
Hình như cô đoán được Chu Sơ Hành đã làm gì rồi.
 
Món hời lớn thế này, mãi về sau Lương Kim Nhược mới sực nhớ ra, hình như mình quên hỏi lợi tức là gì rồi.
 
Lẽ nào mình bị lật qua lật lại như thế này là tiền thù lao trả cho anh vì đã giúp đỡ à?
 
...
 
Mà dưới tầng, Chu Sơ Hành đã ăn xong bữa sáng.
 
Đi từ phòng ăn tới huyền quan, đi qua bình sứ thanh hoa ở trong góc, anh dừng lại một thoáng.
 
Trên chiếc bình màu trắng trải đầy cành thanh hoa, giống với mái tóc đen nhánh xõa ra trên giường của Lương Kim Nhược tối hôm qua một cách kì lạ.
 
Xe nhanh chóng rời khỏi biệt tự.
 
Ánh mắt Chu Sơ Hành chuyển ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy một chàng trai mặc áo đồng phục làm việc màu vàng đứng bên đường ngó nghiêng.
 
Trong lòng cậu ta còn ôm một bó hoa hồng đang nở rộ.
 
“Dừng.”
 
Chu Sơ Hành nhíu mày: “Cậu đi xem kia là ai đi.”
 
Trợ lý đặc biệt Tô nhìn thuận theo tầm mắt, vội vàng xuống xe nói chuyện với đối phương, sắc mặt là lạ.
 
Chẳng mấy chốc người đó đã được dẫn tới bên xe.
 
“Tôi ship hàng ạ.” Cậu trai nhìn địa chỉ, thề thốt rằng: “Chính là ở đây, không sai đâu ạ.”
 
Ship hàng?
 
Ánh mắt Chu Sơ Hành chuyển sang bó hoa hồng kia.
 
Sống ở Vịnh Nguyệt Lan ngoài anh ra thì là Lương Kim Nhược, anh không đặt, đương nhiên sẽ là cô.
 
Ý nghĩa tượng trưng của hoa hồng đương nhiên không cần nói cũng biết.
 
Tuy rằng anh không thích hoa, nhưng cũng không phải không thể nhận.
 
“Đưa cho tôi đi.” Chu Sơ Hành ôn hòa nói.
 
Cậu trai ship hàng nhìn anh đầy cảnh giác, rồi lại nhìn hóa đơn, người nhận là nữ, lẽ nào là đối tượng yêu qua mạng nam giả nữ à?
 
Đúng là xe của anh ta đi ra từ nhà này.
 
Nhân viên ship hàng biết được chân tướng rồi.
 
“Anh là cô Lương đúng không.” Cậu ta lớn tiếng nói: “Anh Trịnh còn có lời này, anh ấy nói rằng đã trúng tiếng sét ái tình với anh, một ngày không gặp mất ăn mất ngủ, đêm ngày nhớ nhung.”
 
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
 
Trợ lý đặc biệt Tô nghĩ tầm xong đời rồi, khóe mắt không ngừng liếc nhìn sắc mặt của sếp.
 
Chu Sơ Hành lẳng lặng nhìn bó hoa kia.
 
Tặng hoa tặng tới tận nhà anh, đúng là không biết trời cao đất dày.
 

 
Lời tác giả:
 
Tình địch còn biết tặng hoa luôn rồi, vậy mà tổng giám đốc Chu vẫn còn muốn nhận hoa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui