Đầu óc Tô Diễn có chút không theo kịp, mờ mịt hỏi “Nói gì ạ?”
thở dài khe khẽ, nói “Anh nói anh yêu thầm em đã lâu, từ Cố Ngọc Sâmcao trung đã bắt đầu thí¢h em.
”
Anh dừng một chút, tiếp tục “Câu nói này cũng không phải nói dối, là từ tận đáy lòng thổ lộ.
”
Trong đầu Tô Diễn như có pháo hoa nổ tung, cô nháy mắt đều ngây người, tɾong lúc hoảng loạn nói lắp bắp “Anh, anh cũng yêu thầm em?”
Anh nói anh cũng yêu thầm cô?
Vậy từng ấy năm trôi qua, bọn họ đã thí¢h lẫn nhau sao?
Nhưng, vì sao cô cái gì cũng không biết?
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Trong giây phút Tô Diễn vô cùng hỗn loạn, cô thấy người đàn ông khẽ mở môi mỏng, có chút run rẩy phun ra một chữ “Cũng?”
Tô Diễn sửng sốt, bỗng nhiên phát hiện bản thân bị bại lộ.
Cô khẩn trương nắm một góc chiếc áo ngủ, chu chu môi, chột dạ mà căng da đầu đáp “Anh vừa mới…… Nghe lầm.
”
“Ý em là,” Cô hít sâu vài cái, nói, “Nói suông ai mà không nói được, anh muốn chứng minh như thế nào là anh thí¢h em?”
Cố Ngọc Sâm vân đạm phong khinh mà cười một cái, “Chứng minh sao?”
Anh bước lại gần cô, một phen ôm chặt eo cô, cúi đầu, môi cách một khoảng nhỏ bên tai cô “Tô Diễn, em còn nhớ lần vũ hội hôm đó sao, sau khi chúng ta cùng khiêu vũ, anh đã rời đi trước, hai tuần cũng chưa đến trường.
”
Lỗ tai Tô Diễn tê dại, “Vì sao?”
Cố Ngọc Sâm “Bởi vì ngày đó……”
Anh bắt lấy tay cô lướt xuống dưới thăm dò, tìm được nguồn nhiệt nóng bỏng được phát ra từ nơi nào đó, đầu ngón tay Tô Diễn co rụt lại, lỗ tai hồng muốn nhỏ ra máu.
“Nơi này của anh cương, làm thế nào cũng không mềm xuống.
Đó là lần đầu tiên tɾong đời anh, nổi phản ứng với một cô gái.
”
“Sau đó mỗi một ngày trôi qua, anh đều nhớ em đến phát điên, tɾong lòng sinh ra ý niệm đặc biệt xấu xa.
”
Đầu quả tim Tô Diễn run lên, “Ý, ý niệm gì ạ?”
Lời còn chưa dứt, cô bị người đàn ông khiêng lên, vừa kịp phản ứng lại, thì người đã sớm ở trên giường.
Cố Ngọc Sâm đè nặng̝ cô, căn vật cực đại nóng bỏng để ở giữa hai ͼhân cô, anh nhìn cô, gằn từng chữ một “Khi đó anh, có một việc nhất định muốn làm nannan”
“Chính là giống như hiện tại đè em dưới thân, thao em đến phát khóc.
”
Từ tɾong miệng Cố Ngọc Sâm biết được năm đó ͼhân tướng, Tô Diễn vừa mừng vừa sợ.
Vui mừng vì anh thế nhưng thí¢h cô, kinh ngạc vì anh cư nhiên lúc học cao trung đã….
.
Khi đó, cơ hồ tất cả mọi người đều nói, Cố Ngọc Sâm và bọn họ không giống như là người cùng một thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...