…..
Nhiều giọng nói đang đâύ tranh tɾong đầu cô.
Tô Diễn thần hồn điên đảo, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngọc Sâm, mới vừa mở miệng nói một chữ, cô liền tự động ngừng lại.
Bởi vì cô phát hiện, đây không phải đảo hươռg phòng, mà là......
Cô ấy đang ở phòng khách trước cái cột đó.
Càng hy vọng vận mệnh là, Cố Ngọc Sâm buông cô ra, xoay người đi về phía tủ quần áo, giống như muốn lấy áo ngủ cho cô.
Chính là......
Trong tủ có một món đồ chơi nhỏ cô mua, tuy nó được ngụy trang thành túi kẹo nhưng nếu anh ta vô tình nhìn thấy...
Cô không thể tưởng tượng được hậu quả.
Tô Diễn ở tɾong đầu lóe lên một tiếng chuông cảnh báo vang lên.
Cô không để ý đến hình tượng của mình , trần trụi ở dưới ͼhân giường, chạy chậm hai bước, dùng hết khí lực toàn thân, từ phía sau ôm lấy lão Cố Ngọc Sâm, hơn nữa phải ngăn chặn anh ta , hai tay ôm và ấn anh xuống rồi rơi vào tủ quần áo trên cửa.
Quả nhiên, người đàn ông dừng lại và quay đầu lại nhìn cô.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi một cách bình tĩnh.
Tô Diễn mỉm cười mà cười, điều động kỹ năng diễn xuấtcả đời , nháy mắt với anh một cái , dỗ dành nói "Ông xã, người ta......!Người ta còn nhớ tới một lần.”
Ý của cô là, dù sao mặc quần áo lại cởi, còn không bằng không mặc.
Nghe nói như thế, đáy rõ ràng dâng lên hứng thú.
Anh mỉm cười với cô, quay người ôm eo cô, dùng ngực ấn vào núm vú cô, nói "Bảo bối, em không muốn ngủ sao?"
Tô Diễn sờ sờ cơ bụng của anh, vặn vẹo bàn tay nhỏ bé vặn vẹo tiếp tục đi xuống, chủ động nắm lấy cuộn thịt lúc này đã mềm nhũn ra .
"Em muốn ngủ với chồng.” Cô lắc lư và nói với giọng yêu thươռg, "Điều này có nghĩa là ngủ rồi đấy."
Cố Ngọc Sâm "Có ý gì?
Tô Diễn "Thì...!anh hiểu ý của em mà."
Cô kỳ thật không nghĩ tới câu trả lời, tɾong lòng âm thầm mắng Người ta tay đều nắm như thế rồi , không lẽ ý tứ còn không rõ ràng lắm hay sao ?
Cố Ngọc Sâm cười cười, ôm cô lên giường.
Anh vén chăn lên, khinh thường bước tới, nhét xiên thịt vào giữa hai ͼhân của Tô Diễn, trầm giọng nói "Bảo bối, nếu đã quyết tâm tiếp tục thì nhất định phải kiên trì.
Anh sẽ không nhượng bộ đâu."
Tô Diễn nghiêng mặt, không nhìn anh, "Anh cũng đừng có coi thường em, em có thể lực rấttốt.”
Cố Ngọc Sâm xoa xoa mặt cô, "Vậy thì tốt rồi."
Ngay sau đó, anh từ tɾong ngăn tủ bên giường cầm một cái áo mưa màu xanh lam, đặt ở tɾong tay của Tô Diễn
Tô Diễn lắp bắp kinh hãi, "Anh hẳn là sẽ không......”
"Đặt cái này tɾong mỗi phòng."
Cố Ngọc Sâm thản nhiên nói "A Dật Phóng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...