Cho nên, sau này, hai người muốn làm gì đó đều phải nhớ kỹ, để điều hòa nhiệt độ cao hơn bình thường một chút.
Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.
Quay lại hiện tại.
Hứa Tinh nhìn bình luận của acc Wechat 'Phó Tư Quyền', trong đầu hình dung ra dáng vẻ của người kia.
Chắc là người phụ nữ cường nhân quyến rũ?
Đáng tiếc, cô ấy đi công tác nước ngoài cùng chồng rồi, không gặp được, Hứa Tinh tiếc nuối, "Em muốn gặp cô ấy ghê"
Giang Cảnh Di không để ý, nói, "Sau này sẽ có cơ hội"
"Đương nhiên rồi"
Hứa Tinh ở cạnh anh càng ngày càng thả lỏng, bại lộ tính tình trẻ con của mình.
Giang Cảnh Di dời tầm mắt xuống chỗ xương quai xanh của cô, ánh mắt tối sầm.
Hứa Tinh cảm nhận được, người rụt về sau.
Ai ngờ, Giang Cảnh Di khẽ cười, ôn nhu trầm thấp, "Tinh Tinh rằng anh muốn làm gì?"
Sắc mặt Hứa Tinh đỏ hồng, tức giận xấu hổ.
Sau đó nhìn xuống cổ áo mình, xương quai xanh toàn là dấu hôn.
Vậy mà cô còn dám mặc váy trễ vai đi dự tiệc.
Khẳng định là cô tiểu thư kia đã nhìn thấy rồi đi QAQ
- -------------------------
Trở lại quá khứ.
Vân Nghê tham dự yến tiệc, chỉ nhìn thấy một cô tiểu thư, sau khi quét một vòng quanh người cô, nụ cười treo trên miệng bỗng nhiên biến mất, khóe miệng kéo xuống, ánh mắt âm trầm.
Tay Mục Sở nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, xoay người đi cùng người khác nói chuyện.
Lúc ấy cô không hiểu ra làm sao cả.
Nghĩ lại bây giờ chắc là do cô ta nhìn thấy dấu hôn?
Nhưng thật ra không phải.
Thân ảnh đỏ rực vừa biến mất khỏi tầm mắt Vân Nghê, ánh mắt cô ta hiện ra vẻ châm chọc cùng không cam lòng.
Ở Yến Thành bị chèn ép thì cô ta nhịn, nhưng qua đến thành phố G mà cô ta vẫn bị Vân Nghê chèn ép, cô ta không nhịn được.
Cô ta biết, không người đàn ông nào không ăn vụng hết, chỉ là người đáng để đàn ông ăn vụng có xuất hiện hay không mà thôi.
Cô ta tin đại thiếu gia nhà họ Giang cũng như vậy.
Cô ta nghe được người ta tâng bốc Hứa Tinh ưu tú như thế nào, trong lòng càng căm ghét hơn.
- -----------------------
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh ủy khuất, ôm gối nhìn Giang Cảnh Di, "Đều tại anh..."
Hai tay cô che mặt, "Làm em mất mặt!!"
Giang Cảnh Di nhẹ nhàng mơn trớn xương quai xanh của cô, thả chậm giọng nói, "Tinh Bảo Nhi đừng như vậy, anh A Cảnh đau lòng"
"Nhưng mà, sao em lại chỉ trách mỗi mình anh?"
Hứa Tinh càng nghe càng thấy xấu hổ, dứt khoát đẩy tay anh ra, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Giang Cảnh Di đang ngồi, "Tinh Bảo Nhi bây giờ đang tức giận, không muốn cùng anh nói chuyện, muốn ở một mình để điều chỉnh tâm trạng"
Giang Cảnh Di bật cười.
Cô chỉ cần ngại ngùng là lập tức bỏ chạy, cách anh rất xa.
- ----------------------
Mùa xuân ở thành phố G mưa nhỏ liên miên không ngừng.
Đùa giỡn một hồi, ông trời dường như cũng vui mừng theo, ánh mặt trời dần ló rạng, xua đi mây đen mịt mù.
Hứa Tinh ra ngoài ban công.
Nước mưa rơi xuống, bắn trên mặt đất tung tóe.
Cô rất thích mưa.
Mưa gột rửa đi bụi bẩn, làm cho không khí trở nên trong lành hơn.
Vươn tay, nước mưa mát lạnh chạm vào da thịt, rất thoải mái.
Gương mặt Hứa Tinh hiện lên ý cười.
Ngô Cẩn Quỳnh nói mưa rất lãng mạn.
Cô nàng muốn được cùng người mình yêu đi dưới mưa một lần.
Nhưng, khi cô nàng cùng chạy dưới mưa với Ôn Cửu, chẳng thấy lãng mạn đâu, chỉ thấy cả người ướt nhẹp, vô cùng chật vật.
Đúng là, đời không như mơ:)
*
Giang Cảnh Di cũng đi về phía ban công.
Muốn được ở gần cô hơn một chút.
Nhìn Hứa Tinh giơ tay ra đón từng giọt mưa, anh không muốn quấy rầy bức tranh thủy mặc xinh đẹp này, chỉ nhẹ nhàng vươn tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Hứa Tinh không quay đầu lại, chậm rãi dựa vào Giang Cảnh Di, tiếp tục thưởng thức khung cảnh bên ngoài.
Một buổi chiều trôi qua, mưa cũng ngừng rơi.
Giang Cảnh Di không cho cô ở ngoài quá lâu, nhiệt độ vào mùa xuân không cao, lại có ẩm ướt, đối với thân thể của Hứa Tinh không tốt.
Cô đến thành phố này, thường hay ốm vặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...