Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Kết cục của Trang Ninh có hai lựa chọn, một là đi nhà tù, một cái khác chính là đi bệnh viện tâm thần, chỉ xem mong muốn chủ quan của người này và ý nghĩ người nhà cô ta, còn có một chút chính là ý nghĩ của người bị hại, về phần cái nhìn bác sĩ, vào lúc này gần như là thùng rỗng kêu to.

Sáng sớm thức dậy đã có người thông báo nói là có người thăm viếng, đây không thể không nói là một chuyện rất thần kỳ.

Diệp Bội xuống lầu, gặp được kẻ tới chơi kia.

Tây trang màu đen, áo lót màu trắng, chải kiểu tóc có điều không để ý tới, sống lưng ưởng đến thẳng tắp, người thoạt nhìn ngoài ba mươi tuổi, tuy nhiên đại khái lại có phong cách cần bốn mươi năm mươi năm thậm chí thời gian nhiều hơn mới có thể lắng đọng lại. Nhìn từ điểm này, triển vọng của người này thật sự là sáng chói vô hạn.

Có lẽ cũng thấy Diệp Bội xuống lầu, đối phương đứng lên, nhếch miệng lên một đường cong hoàn mỹ: "Diệp tiểu thư, ngủ ngon giấc không?" Cho dù là đứng lên trước nhưng lại không hề rơi xuống thế yếu một chút nào, nụ cười trên mặt làm cho người ta cảm thấy tính cách của người này cũng nên giống với nụ cười của anh ta mười phân vẹn mười mới phải.

Diệp Bội nhìn người này, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác tự ti, theo bản năng sửa sang lại một chút bởi vì mới vừa thức tỉnh mà tóc có chút rối loạn: "Chào chú." Từ trong đầu tìm ra tài liệu về người này, lại liên tưởng một người khác, lúc này Diệp Bội mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Diêu Cẩn vốn ngồi ở đối diện người đó, hiện tại thấy bộ dáng Diệp Bội như vậy, đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Bội, giữ tay cô lại, nhỏ giọng nói gì đó ở bên tai Diệp Bội. Sau đó hai người cùng nhau đi tới, có điều nắm tay cũng không có vì vậy mà buông ra.

Người đàn ông nhìn tay của hai người nở nụ cười: "Đã sớm nghe nói hai người các cháu quan hệ rất tốt, không ngờ lại là tốt đến mức này. Không biết hai nhà có ý nghĩ để cho các cháu ở chung một chỗ hay không?"


"Cám ơn đã quan tâm, chú Trang, chú lại là người bận rộn, không thể ngờ lại trở về nơi này." Diêu Cẩn cười nói nhưng nụ cười này lại không đạt tới đáy mắt. Anh biết mục đích của người tới là gì nhưng nếu nói ra vậy thì không thể hát kịch rồi.

Có lẽ là nghe thấy Diêu Cẩn kêu hai chữ chú Trang, nụ cười của người đàn ông đối diện sâu hơn: "Ôi chao, chú cũng chẳng còn cách nào khác. Sau khi chị và anh rể qua đời, Ninh Ninh chính là đi theo chú lớn lên, thậm chí ngay cả họ cũng đổi thành họ Trang. Dưới gối chú cũng không có con cái, vẫn luôn coi con bé như con của mình mà nuôi. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy dù nói thế nào chú cũng phải xuất hiện chứ."

"Chú Trang. . . . . ." Nếu như không phải là biết tính cách chân thật của người này là gì, Diêu Cẩn nhất định sẽ mềm lòng. Chỉ tiếc trải qua đời trước, anh cũng không cho rằng người này chính là trái hồng mềm dễ bóp gì đó.

"Ơ kìa!" Người đàn ông dựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, "Chú cũng không muốn ép buộc các cháu làm cái gì, có một số việc cưỡng cầu cũng là vô ích. Chuyện Ninh Ninh, chú cũng cảm thấy cần phải theo luật pháp, nếu không theo luật pháp thì chỉ sợ sẽ có người nói chú lấy việc công làm việc tư. Có điều, chú không hy vọng có người nhúng tay chuyện này."

Không hy vọng có người nhúng tay, ý này chính là chú ta cảm thấy đám người Diêu Cẩn sẽ nhúng tay vào chuyện này, cho nên mới phải tới nơi này cảnh cáo một tiếng.

Diệp Bội nắm thật chặt tay Diêu Cẩn, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] kỹ xảo của người đàn ông trước mắt này chỉ có hơn chớ không kém so với Trang Ninh. Đời trước, mình cũng chưa từng đối mặt chính diện với người này, rất nhiều tài liệu về người đàn ông này cũng là tự mình nghĩ ra, đại khái sẽ như thế nào, có thể sẽ như thế nào, nhưng lúc đối mặt thật sự mới phát hiện dường như đã vượt quá suy nghĩ của mình vậy. Người này lợi hại hơn nhiều lắm so với trong tưởng tượng của mình. 

Đời này cũng là lần đầu tiên Diệp Bội gặp người đàn ông này, nhưng sau khi căng thẳng trong lòng trước đó biến thành bày thế trận chờ quân địch: "Ấy, Diêu Cẩn gọi chú là chú Trang, có phải con cũng có thể gọi chú là chú Trang hay không vậy?"

"Dĩ nhiên." Người đàn ông ngồi thẳng người, nở nụ cười ha ha, "Đã sớm nghe Ninh Ninh từng nói có một người như con vậy. Hơn nữa con bé còn coi con là một đối thủ cạnh tranh rất giỏi, với lại con còn là vợ tương lai của Tiểu Cẩn, cho nên con gọi chú một tiếng chú Trang cũng không có gì. Chẳng qua lần đầu tiên gặp mặt, chú cũng chưa có chuẩn bị quà tặng, đây cũng là chú làm không đúng."


Giọng nói của người đàn ông rất thong thả, thật là hết thảy nói xong toàn bộ cũng không nghe ra một chút phập phồng, nhưng nghe vào trong tai Diệp Bội lại thật giống như nghe được chuyện gì đó dọa người. Bên này mình vừa mới đưa người bề dưới thương yêu của đối phương vào nhà tù, người này lại nói muốn tặng quà cho mình, chuyện này dù nghe thế nào đều cảm thấy giống như là nói mơ giữa ban ngày, lúc này cười cười: "Không cần, chú Trang là bề trên, con là bề dưới, sao có thể để cho chú bỏ tiền tặng quà. Nếu như có cơ hội không bằng để cho con lựa chọn một phần quà tặng cho chú."

"Vậy cũng không được." Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, mắt cũng híp lại, giọng cũng thoát ra từ cảm giác nhẹ nhàng mới vừa rồi, lúc nói chuyện giống như vừa nói chuyện vừa có một phong cách uy nghiêm tản mát ra, "Thân là nhân viên chính phủ quốc gia, là công bộc của nhân dân (đầy tớ của nhân dân), đương nhiên cần làm việc vì quốc gia, nếu như tùy tiện mặc sức thu ngay quà tặng của con thì đây còn thích đáng sao?"

Người đàn ông vừa dứt lời, cả người Diệp Bội bèn run rẩy một lúc. Quả nhiên vẫn người ngồi vị trí cao người chính là không giống với người bình thường như cô vậy, chỉ một điểm này cũng đã quăng cô rất xa rồi, xấu hổ cười cười: "Chú Trang, con không có ý đó. Chỉ là quà tặng bình thường mà thôi, chính là quà tặng của bề dưới tặng cho bề trên, hơn nữa cũng sẽ không đắt lắm. Nếu như chú Trang không đồng ý, con không tặng là được rồi."

"Lúc này mới đúng." Hai chân người đàn ông đột nhiên bắt chéo lên, cười híp mắt nhìn Diệp Bội, "Thật ra thì cuộc sống của người như chúng ta cũng không phải là tốt như trong tưởng tượng kia của con vậy. Chính là chuyện tặng quà này, nói thí dụ như sinh nhật, ngày nghỉ lễ gì đó tặng quà qua lại vậy cũng không tính là cái gì, nhưng chúng ta thì không được. Cho dù điểm nào cũng rất có thể bị người ta tóm lấy điểm yếu, nếu vạch trần lớn vị trí này thì không gánh nổi, cho nên sau này tuyệt đối không được nói chuyện tặng quà này ở trước mặt chú."

"Con biết rồi, chú Trang." Cái mông của Diệp Bội di chuyển tới gần về phía Diêu Cẩn một chút, chỉ có dựa vào ở bên cạnh người này mới tương đối có cảm giác an toàn.

"Ừ." Hình như người đàn ông rất hài lòng đối với cậu trả lời của Diệp Bội, sau đó đột nhiên cũng nhớ tới gì đó, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, mục đích lần này chú tới. Tiểu Cẩn, dù nói thế nào, Ninh Ninh cũng là cùng nhau lớn lên với con từ nhỏ. Lần này quả thật con bé mắc sai lầm, nhưng người cả đời này ai có thể không trải qua, là một người đàn ông cần nhất chính là lòng dạ rộng rãi. Ninh Ninh vẫn còn là một cô bé, còn chưa trưởng thành đâu."

Diêu Cẩn há mồm, sau đó nhắm lại, cả đời này Trang Ninh phạm tội lớn nhất chính là bắt cóc, hơn nữa cô ta còn chưa trưởng thành, vì vậy cho dù hình phạt thật sự cũng sẽ không nặng lắm. Nhưng cũng bởi vì điểm "Chuyện nhỏ" này, người đàn ông này lại đến tìm một phía là mình, không thể nào là cầu xin, vậy cũng chỉ có thể là tìm tòi nghiên cứu, vì vậy Diêu Cẩn đột nhiên lại cười: "Chú Trang, tuy là Ninh Ninh thật sự bắt cóc chúng con nhưng lại như chú Trang nói, cô ấy vẫn còn là vị thành niên, cho dù hình phạt thật sự cũng sẽ không nặng lắm đâu."

"Ừm." Khóe mắt người đàn ông rủ xuống, "Quả thật sẽ không nặng lắm nhưng mà chuyện này rất có thể theo cả đời Ninh Ninh. Cho nên chú tới tìm con thương lượng một chút, hi vọng các con có thể mở ra một con đường không truy cứu nữa."


Không truy cứu nữa? Bốn chữ này thật khiến trong lòng Diệp Bội cười lạnh không dứt. Cô cũng không phải là Thánh mẫu Maria, không thể nào sinh ra lòng thông cảm đối với một người tạo thành khốn khổ hai đời của mình, không thể nào còn mở ra một con đường đối với một người phạm vào tội lớn, nhưng chuyện bây giờ vẫn không thể để cho bọn họ làm chủ. 

Đúng rồi, Diệp Bội đột nhiên nghĩ tới gì đó, trang #ddlqd# bubble sau đó nói mấy câu ở bên tai Diêu Cẩn. Ánh mắt Diêu Cẩn sáng lên, nếu như thật sự có vậy thì cho dù người đàn ông này muốn ra oai cũng rất khó giải quyết rồi, lúc này nhìn về phía người đàn ông, cười khan nói: "Thật xin lỗi, chú Trang. Con đột nhiên nghĩ đến một điều. Chú có thể cho phép để con gọi điện thoại, chờ một lát lại nói với chú."

"Được, con gọi đi." Cho dù biểu hiện Diêu Cẩn có chín chắn đi nữa, ở trước mặt chú ta cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, mà làm sao một đứa trẻ có thể lật lên sóng lớn, nhiều nhất chính là trình độ xấp xỉ như tôm tép nhãi nhép nhảy lên hình thành bọt nước.

Dù người đàn ông ở ngay trước mặt, Diêu Cẩn bấm một mã số.

"Alô, xin chào, nơi này là phòng làm việc cục trưởng, cục cảnh sát thành phố H."

"Alô, xin chào, xin hỏi chú Trương có ở đây không? Nếu như có ở đây có thể để chú ấy nghe điện thoại không?" Diêu Cẩn mở miệng, cũng không bởi vì người đàn ông tồn tại mà che giấu.

"Chú Trương?" Đối diện ngẩn người, "Xin hỏi ngài là tìm cục trưởng Trương ư? Thật sự là vô cùng xin lỗi, cục trưởng Trương đang đi họp. Không bằng ngài để lại lời muốn nói, chờ cục trưởng Trương họp xong tôi sẽ thông báo với cục trưởng Trương."

"Như vậy à." Diêu Cẩn có chút tiếc nuối, không có người thật ở đây vậy có mấy lời sẽ không có ý nghĩa, lúc này mở miệng nói, "Vậy cũng được. Anh nói cho chú Trương một tiếng, cứ nói tôi là người bị hại của vụ án bắt cóc mấy ngày trước, chú ấy sẽ hiểu."

"Người bị hại của vụ án bắt cóc?" Đối diện kinh ngạc lên tiếng lại lặp lại, giọng cũng có chút lớn lên, "Không nói giấu diếm ngài, có lẽ kế tiếp có chuyện muốn xin ngài giúp một tay. Ở địa điểm xảy ra vụ án bắt cóc kia chúng tôi phát hiện hai quả bom. Qua nghiệm chứng của chuyên gia gỡ bom, hai quả bom kia xác thực là thật. Cục trưởng Trương đang họp cũng là bởi vì chuyện này." Tuy là không hiểu tại sao người bị hại của vụ án bắt cóc đồng thời lại gọi điện thoại qua, nhưng đồng thời vụ án bắt cóc bình thường đã biến thành án bom, vậy thì không thể không khiến người ta coi trọng. 


"Thật sự có bom sao?" Diêu Cẩn là kinh ngạc thật, không ngờ Trang Ninh lại làm thật.

"Bom gì?" Người đàn ông bắt được hai chữ trong lời Diêu Cẩn nói, tuy rằng hoàn cảnh bây giờ càng ngày càng tốt, tính an toàn của dân chúng cũng càng ngày càng có bảo đảm, nhưng một khi phát hiện đồ vật đúng là các loại bom chắc chắn hình phạt nghiêm khắc cũng là thật sự.

"Chú Trang." Diêu Cẩn che ống nói, "Hình như là phát hiện bom ở chỗ Ninh Ninh bắt cóc chúng con, hơn nữa nghe nói độ nguy hiểm của bom vẫn còn rất cao, nghe Bội Bội nói vừa bắt đầu vốn là Ninh Ninh định cho nổ bom, không ngờ sau này lại bỏ đi. Con cho là Ninh Ninh chỉ là dọa Bội Bội một chút, không thể ngờ là thật."

"Bom." Người đàn ông trầm ngâm, ngay sau đó xoay người, chỉ để lại một bóng lưng, "Rãnh rỗi chú sẽ tới tìm các con."

Diệp Bội nhìn người đàn ông từng bước một rời đi, sau đó ra ngoài ngồi lên xe hơi màu đen vội vã đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cho Diêu Cẩn một ánh mắt yên tâm.

Trên tay Diêu Cẩn còn cầm ống nói, dieenddafnleequysddoon đợi đến tiếp nhận được đối phương đã đi rồi mới cầm ống nói lên: "Cám ơn, rãnh rỗi sẽ liên lạc lại, chú Trương biết nên làm sao luyện tập tôi."

Điện thoại cứ cúp như vậy, thư ký đối diện cầm ống nói, đối với câu cám ơn kia của nam sinh vừa rồi làm cho rất lạ lùng, nhưng mà vẫn lắc đầu một cái cúp điện thoại.

"Diêu Cẩn, tên người kia gọi là gì?"

"Trang Nghiêm, rất phù hợp không phải sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui