Vợ Chồng Có Thời Hạn



Edit: Lily_Carlos

"Gia Nhạc? Mẹ?"

Quan Chính Bình gọi một tiếng làm cho hai người phụ nữ trong nhà bếp nhảy dựng lên.

Họ chỉ vừa kịp lau nước mắt thì Quan Chính Bình đã đi vào phòng bếp. Mẹ chồng nàng dâu vội vàng đứng ngay ngắn như học sinh phạm lỗi.

"Sao hai người đều ở phòng bếp?" Ánh mắt sắc bén của Quan Chính Bình khẽ nhíu lại nhìn phòng bếp một lượt.Lily_Carlos.

"Hôn lễ rất thuận lợi, tinh thần của mẹ đã tốt hơn nên không ngủ được. Cho nên hai người chúng ta đang thảo luận sự kỳ tích của y học." Tôn Gia Nhạc cố gắng dùng âm thanh bình thường để nói.

"Đúng vậy nha trước kia mẹ cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, không muốn ăn, bây giờ mọi thứ đều tốt hơn rồi." Quan Trần Như Ý nói.

"Con nhìn ra được hai người ăn tốt như thế nào, ăn mỳ ăn liền với một gói khoai tây chiên to." Anh khoanh hai tay trước ngực không vui nói.

"Ai hừm, tham ăn là phúc chứ sao nữa." Tôn Gia Nhạc nhào tới ôm cánh tay của anh làm nũng.

Anh hừ lạnh một tiếng tiếp tục nghiêm mặt: "Ăn những đồ đầy chất hóa học thì phúc phận ở đâu ra?"


"Mẹ vui vẻ, các tế bào trên cơ thể đều khỏe mạnh đầy sức sống, những tế bào không tốt sẽ thị thay thế đi, có đúng vậy không?" Đôi tay Tôn Gia Nhạc hua hua trên không trung sau đó cô nháy mắt ra hiệu cho mẹ.

"Đúng vậy, sau khi các con kết hôn mẹ rất vui vẻ, mẹ cảm thấy sự vui vẻ này làm mọi bệnh tật tan biến hết." Quan Trần Như Ý vội vàng phụ họa.

Quan Chính Bình nhìn mẹ, sau khi nhìn thấy sắc mặt hồng hào của mẹ thì anh nuốt tất cả những lời định nói lại.

"Cuối tuần này mẹ đi với con đến bệnh viện khám lại xem sức khỏe của mẹ có tiến triển theo xu hướng tốt hơn không." Quan Chính Bình ra lệnh.

"Không cần!" Mặt của Quan Trần Như Ý nhanh chóng biến sắc, liều mạng khoát tay, vội vàng nhìn Tôn Gia Nhạc.

"Tại sao mẹ không muốn đi cùng con? Mẹ vẫn còn trách việc con quá ham mê công việc ở Đài Loan mà bỏ bê mẹ hay sao?" Quan Chính Bình cau mày bờ vai của anh khẽ cứng lại.

Tôn Gia Nhạc thấy tình hình không ổn vội vàng đến bên cạnh ôm lấy cánh tay anh.

"Là do mẹ đã quen tự do rồi, mẹ không hề muốn trách con." Quan Trần Như Ý nói.

"Em biết nguyên nhân tại sao mẹ cho anh đến bệnh viện cùng mẹ." Tôn Gia Nhạc lớn tiếng nói.

Quan Chính Bình cúi đầu nhìn cô.

Quan Trần Như Ý nuốt một ngụm nước miếng bàn tay cũng nắm lại thành quyền.

"Vì mẹ lo lắng bệnh tình của mẹ sẽ tạo áp lực cho anh, mà anh quá lo lắng thì mẹ cũng cảm thấy áp lực. Anh cũng biết bản thân anh nghiêm túc như thế nào chuyện gì đều cố gắng làm nghiêm túc. Nhìn này —— vai anh lại cứng như đá rồi đúng không." Tôn Gia Nhạc siết chặt vai anh rồi lắc đầu nói: "Em thấy để em đến bệnh viện với mẹ thì vẫn hơn, mẹ không có áp lực mà anh cũng sẽ thấy thoải mái, được chứ?"

"Được." Quan Trần Như Ý lớn tiếng nói.

Quan Chính Bình nhìn mẹ mình một cái rồi lại nhìn cô vợ nhỏ đang ôm chặt lấy cánh tay anh.

"Thật sự không biết ai mà là con đẻ của mẹ." Anh buồn bực nói, sắc mặt vẫn xanh mét như cũ.

"Anh ghen à?" Tôn Gia Nhạc ôm cánh tay anh đến bên cạnh bà bà.

"Không có." Quan Chính Bình nhấp môi.

"Không có là tốt nhất." Tôn Gia Nhạc vừa ôm lấy anh vừa cười sáng lạn lớn tiếng nói: "Em sẽ phụ trách đưa mẹ đi khám bệnh sau đó em sẽ về báo cáo lại với anh."

"Vậy con chờ hai người ở bên ngoài." Quan Chính Bình nói.


Nụ cười trên mặt Quan Trần Như Ý hơi méo.

"Sao anh nhất định muốn giành với em?" Tôn Gia Nhạc đẩy vai anh khuôn mặt đáng thương nhìn anh.

"Anh biết rõ từ nhỏ đến giờ em không hề thân cận với ba mẹ em, khó khăn lắm mới gặp được bà bà em còn đang nghĩ hết cách để tỏ lòng hiếu thảo với bà bà đây này, em chỉ muốn thân cận với mẹ một chút..." Cô cắn môi chậm rãi cúi đầu.

"Thật là có mỗi chuyện này thôi mà cũng phải khóc!" Quan Chính Bình ôm lấy bả vai cô lại không thấy cô ngẩng đầu lên, anh nhíu mày nói: "Nếu em muốn đi với mẹ thì cứ đi theo thôi."

"Anh sẽ không giành với em nữa hả?" Tôn Gia Nhạc tiến lên một bước vùi mặt vào ngực anh.

"Em hiếu thuận với mẹ anh như thế anh vui còn không kịp." Quan Chính Bình khẽ xoa lưng Tôn Gia Nhạc an ủi cô.Lily_Carlos.

Quan Trần Như Ý rất hài lòng với phản ứng nhanh nhạy của con dâu mình, bà sắp không nhịn được mà bật cười rồi cho nên bà phải kiếm cớ về phòng nhanh thôi.

"Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, các con đi về ngủ tiếp đi ta cũng đi về phòng đây." Quan Trần Như Ý nói.

"Đã bảy giờ rồi, có lẽ mọi người đã thức dậy hết hồi không bằng con lái xe chở hai người đi leo núi, không khí buổi sáng rất tốt, vận động vừa phải sẽ rất có ích cho bệnh của mẹ." Quan Chính Bình nói.

"Không cần, đột nhiên mẹ cảm thấy hơi mệt." Quan Trần Như Ý là người không thích vận động cho nên phản đối đầu tiên.

"Không sai không sai, trong nhà có nhiều cây như vậy không khí đã rất trong lành rồi." Tôn Gia Nhạc lập tức ngẩng đầu, gật đầu phụ họa.

"Các người giống như mẹ và con gái ruột vậy." Quan Chính Bình nhìn cặp mẹ chồng con dâu không hề có hứng thú với thể thao, anh cười nhẹ nói.

"Chúng ta đúng là như thế nha." Tôn Gia Nhạc cười hì hì nhảy đến bên cạnh bà bà.

"Đứa bé ngoan." Quan Trần Như Ý vỗ đầu rồi lại nhéo má cô: "Có lẽ kiếp trước mẹ làm được rất nhiều chuyện tốt nên kiếp này mới có một người con dâu ngoan như con."


"Không, là do con có phúc khí nên mới có hai người ở bên cạnh." Quan Chính Bình nghiêm túc nói.

"Oa, con trai mẹ đã biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi nha." Quan Trần Như Ý làm vẻ khiếp sợ nói.

"Anh ấy nói sự thật." Tôn Gia Nhạc nói.

"Con chỉ nói sự thật." Quan Chính Bình nói.

Ba người nhìn nhau sau đó cùng cười phá lên.

Sau khi cười xong thì cũng không sảy ra chuyện gì, dù sao cũng đã qua được cửa ải khó khăn này rồi mà?

Ba tháng sau ——

Sau khi Quan Chính Bình đi khảo sát tiền độ một công trình, anh ngồi ở ghế sau của ô tô gọi điện thoại cho Hoàng tổng vừa trải qua một cuộc phẫu thuật tim.

"Đúng vậy, mấy mảnh đất ở khu C có thể bán hết, tôi dự đoán rằng những mảnh đất này sẽ sớm được chuyển nhượng hết chúng ta sẽ thu hòi lại vốn sớm thôi, bây giờ bán ra sau này có thể mua về với giá rẻ." Quan Chính Bình vừa nhìn biểu đồ trên màn hình máy tính vừa nói: "Còn nữa, những hộ bị cưỡng chế ở khu Z chủ động liên lạc với chúng ta. Đúng vậy thật làm cho người ta vui vẻ, trước đó anh ta đưa


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận