Vương Thi Giai ở phim trường thở hồng hộc đợi Cố Khấu, vừa thấy người đãvội vàng nhét vào phòng hóa trang. Sau đó nhanh chóng như lốc xoáy vù đi ra ngoài.
Nữ chính Đỗ Dương ở bên cạnh dán lông mi giả, thấy vậy buồn cười hỏi cô: " Sao trợ lý còn mắc bệnh ngôi sao hơn em vậy?”
thật ra Vương Thi Giai cũng không phải kiêu căng ngạo mạn gì, mà là do quá nhiều việc, công ty lại không muốn lãng phí quá nhiều tài nguyên trên người nghệ sĩ không hot. Trong đoàn phim có tới bốn năm tiểu nghệ sĩ đều do Vương Thi Giai phụ trách, trong đó bao gồm cả Cố Khấu.
Cố Khấu nghĩ ngợi, lập tức cảm thấy có lỗi với Vương Thi Giai, chờ mãi mới đến giờ nghỉ lao ăn trưa: " Xin lỗi chị.”
Vương Thi Giai cúi đầu nhìn di động, rất lịch sự mà cười lại: “Tối hôm qua em ra ngoài chơi à?”
Cố Khấu vội vàng lảng tránh.
Giá trị con người của Cố Chính Giới rất cao, nhưng hành xử có chừng mực. Rất ít người biết chuyện của cô với Cố Chính Giới, chỉ có số ít lãnh đạo cấp cao biết rõ chỗ dựa của mình là Cố Chính Giới.
Chẳng qua Cố Chính Giới cũng không có hạ mình đẩy tài nguyên cho mình, bình thường gặp nhau không nhiều. Người đại diện lăn lội trong giới giải trí đãlâu, góc khuất nào mà chưa từng gặp, ngay lập tức đoán rằng kim chủ Cố Khấu chỉ là gặp dịp mà chơi.
Những người như bọn họ, kim ốc tàng kiều dễ dàng, nhưng đến nơi đến chốn lại khó. không có mấy người hy vọng chim hoàng yến của minh trưởng thành,không thể khống chế được mà thành phượng hoàng. Cho nên người đại diện cũng sợ sẽ chiều hư nghệ sĩ của mình, ngày thường chỉ chiếu cố một chút.
Cố Khấu cũng không ngu ngốc, trước nay đều ngầm hiểu chuyện này.
Quay phim rất thuận lợi, chẳng qua hôm nay Cố Khấu có cảnh phải mặc đồ bơi. Lúc cởi quần áo có chút thấp thỏm. Lần trước Cố Chính Giới để lại hàng loạt dấu hôn trên người, khi ấy cô không có chú ý, mấy lần bị người trên phim chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lần này cô cẩn thận hơn, ở phòng thay đồ kiểm tra cẩn thận, cũng may hôm qua Cố Chính Giới còn có nhân tính. Ngoại trừ sau cổ có mấy vết cắn, bên trong bắp đùi cũng hơi có dấu hồng ngân, còn lại cũng không có dấu vết gì, có thể che giấu.
Chờ đến 7 giờ tối, quay chụp xong xuôi đóng máy, Vương Thi Giai chạy nhanh tới, thúc giục Cố Khấu và mấy nghệ sĩ khác vào trong thành phố phỏng vấn. Tùy chỉ là mấy câu hỏi đáp đơn giản, nhưng nhất thời thiết bị lại chưa chuẩn bị xong, kéo dài tới tận 9 giờ.
Nghệ sĩ cùng công ty - Trần Trừng bắt đầu nổi cáu: " Bọn họ bị sao thế? Tối nay tôi phải bay rồi, hoạt động ngày mai phải làm thế nào đây ".
Gần đây Trần Trừng nhân khí không tồi, tự tin cũng đủ, lập tức gọi diện cho người đại diện Dương Diệu Nghi, cúp máy nói với Vương Thi Giai: " Chị Dương kêu chị cùng mặt khác mấy cái nghệ sĩ đi nội thành phỏng vấn. Tuy rằng chỉ là mấy cái đơn giản hỏi đáp, nhưng truyền thông phương thiết bị trong lúc nhất thời không chuẩn bị tốt, lần này lại kéo dài tới 9 giờ.
Cùng công ty nghệ sĩ trần trừng bắt đầu phát giận: “Bọn họ sao lại thế này? Ta phi cơ muốn tối nay, ngày mai buổi sáng hoạt động làm sao bây giờ?”
Gần đây Trần Trừng danh khí không tồi, cũng đủ tự tin, lập tức gọi điện thoại cho người đại diện Dương Diệu Nghi. Cúp máy, nói với Vương Thi Giai: " Chị Dương bảo cô sắp xếp phỏng vấn cho tôi, chiều mai cô cùng Cố Khấu tới gặp chị ấy".
Giờ Vương Thi Giai mới biết Dương Diệu Nghi cũng ở thành phố S, khôngdám chậm trễ, thúc giục cánh báo chí phỏng vấn Trần Trừng trước, lại tự đưacô ta ra sân bay. Lúc ra cửa, quay lại dặn dò Cố Khấu: " Đêm nay em ở lại khách sạn của đoàn phim đi, chờ một chút rồi tự gọi xe về ".
thật ra Cố Khấu rất mệt mỏi, nhưng nghĩ đến ngày mai có thể ngủ nướng, ở trong xe taxi không dấu được ý cười, không nhịn được mà gọi điện thoại cho Cố Mang.
Cố Mang đang ở ký túc xá, nhỏ giọng oán trách: " Em đã tắt đèn rồi mà ".
Chàng trai giận đến dậm chân: " Làm ơn đi, em mới là em của chị mà! Chị phải hỏi có phải đã đánh thức em không trước chứ!".
Chị gái vô lương tâm nào đó cười rộ lên, Cố Mang lại tức hồng hộc mà nói: “Em đọc tin chị đóng máy trên Weibo rồi! Lúc nào chị về mới em ăn lẩu đi!".
Cố Khấu: “Ngày kia mời em đi ăn canteen được không ~?"
" Chị cố mà làm đúng hẹn đi. Khi nào chị về? Em ra đón".
cô gái hù một tiếng: " Đừng có mà nghĩ gạt chị cho em nghỉ học".
Chàng trai tức điên: " Em mà thế á? Em ở trong bệnh viện không ít hơn chị đọc kịch bản đâu! Đúng là cái đồ vô nhân tính, không tiếp!”
“Được rồi, chị cho em nghỉ, nhớ tới đón người ta.”
Em trai hừ hừ: “Hừ, lại muốn gạt em đi làm chuyện xấu.”
Đường về khách sạn rất xa, Cố Khấu tự vào lưng ghế, nghĩ lại chuyện của Cố Mang. Hai năm trước trong một trận tai nạn xe cộ, bố mẹ hai người đều qua đời. Gan Cố Mang bị tổn thương, vẫn luôn tĩnh dưỡng trị liệu, nhưng dường như không có biến chuyển.
cô gái thất thần một hồi, lúc hồi phục lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy —— con đường này có chút hoang vắng, hiển nhiên không phải đường cũ trở về khách sạn.
Lúc này cô mới phát hiện tài xế là một người trẻ tuổi rất gầy, đội mũ lưỡi trai, nét mặt tối tăm, suốt dọc đường đều không nói một lời.
Trong tay minh tin đầy mồ hôi lạnh, cầm điện thoại bật tiếng trò chơi lên, nhỏgiọng mà dò xét xung quanh, giả vờ chơi game bật định vị. Lúc này mới biếtđã lệch khỏi con đường phải đi, sợ đến ngây người: Chỉ cần đi thêm một chút nữa sẽ ra khỏi thành phố.
cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Vương Thi Giai, chị ta nóng nảy: " Chị vẫnđang từ sân bay ra đường cao tốc! Rất nguy hiểm, chị nhớ xe này là em gọi ngẫu nhiên mà? Em còn nhớ vụ Lý Thần Vũ không? "
Lý Thần Vũ là một tài xế lái xe taxi tài xế, chuyên theo đuôi người của công chúng đến khách sạn, trước hiếp sau giết. Năm đó chuyện này ồn ào rất lớn, Vương Thi Giai vừa nói, Cố Khấu mới nhớ ra vừa nãy mình gọi xe rất thuận lợi.
Giống như.......
Giống như chiếc xe này vẫn luôn đợi cô vậy, lông tơ bắt đầu dựng hết lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...