Phía dì cả đã bớt hống hách hơn, có thể thấy cuối cùng cũng không thể cản trở tình hình Trịnh Bang Duệ tiếp nhận chức vụ này.
Lúc đầu mục đích anh cưới Trình Kỳ Khiết để củng cố vị trí người nối nghiệp, giờ đây dường như đã đạt đến nhưng anh không nghĩ rằng Trình Kỳ Khiết mang lại cho anh nhiều thứ hơn cả mong đợi.
Ba bữa cơm ngày thường của anh đều có người chuẩn bị vừa miệng còn thân thiết nhắc nhở anh không nên quên ăn cơm vì công việc nên bệnh đau bụng trước kia giờ không thấy nữa.
Tất cả mọi việc đều cực kỳ thuận lợi, đối thủ trong sự nghiệp của anh biến mất, nhân viên làm việc trở nên rất có năng suất, không khí gia đình cũng dễ chịu hơn không phải chịu đựng miệng lưỡi sắc bén của dì cả.
Sự việc ngoài dự đoán nhất trong tất cả mọi chuyện, đồng thời cũng là việc anh vừa ý và thích nhất mỗi khi về nhà là cảm giác có người chờ anh trong phòng.
Mới mấy tháng, anh đã quen cảm giác lúc nào cũng có người bên cạnh.
Trong tủ quần áo có một nửa thuộc loại quần áo nữ, trong phòng tắm có hai cây bàn chải đánh răng, lúc anh nằm đọc sách báo ở trên giường còn nghe được âm thanh tắm gội, mỗi sáng sớm tỉnh dậy chóp mũi lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ trên một người khác.. . . . . .
Phương pháp liên hôn gia tộc này tốt hơn gấp trăm lần so với mong đợi của anh, mà mọi công lao đều thuộc về bà xã của anh.
"Bà xã của anh" , bốn chữ này lại khiến cho anh sinh ra cảm giác thỏa mãn cùng ngọt ngào không nói lên lời. . . . . .
Trợ lý Vương đứng ở trước bàn Phó tổng, phát hiện tâm tình Phó tổng gần đây rất tốt, anh ít mắng chửi người hơn, đây là một thay đổi quan trọng.
Anh biết nên cần cảm tạ người nào, Phó tổng thay đổi xảy ra từ sau khi kết hôn, người ta thường nói đàn ông kết hôn đều sẽ trở nên trầm ổn, xem ra quả nhiên là thật.
"Trợ lý Vương, cậu đang ngẩn người sao?"
Trịnh Bang Duệ đột nhiên mở miệng khiến trợ lý Vương thiếu chút nữa nhảy lên.
"Không, không, không có".
Trịnh Bang Duệ trừng mắt nhìn anh."Việc tôi giao phó cậu đã làm chưa?"
"Báo cáo Phó tổng, quà tặng của anh đã đặt ở trên bàn làm việc của phu nhân rồi".
Nói đến quà tặng này, nét mặt trợ lý Vương nhất thời xuất hiện vẻ quái dị. Từ Phó tổng tự mình đem quà tặng giao cho anh, muốn anh thay mặt đưa thì anh đã cảm thấy Phó tổng bị người ngoài hành tinh nhập vào thân, nếu không tại sao lại đưa thứ đồ chơi kia.
Quả thật rất quái lạ. . . . . . Phó tổng thường ngày bộ dáng nghiêm túc lạnh lùng căn bản cũng không phù hợp với "Loại đồ vật này".
Anh nghĩ xa hơn nữa, không biết vẻ mặt lúc Phó tổng đi Công Ty Bách Hóa mua lại "Nó" . . . . . Nhân viên phục vụ sẽ không bị dọa chết khi nhìn nét mặt Phó tổng chứ?
"Được lắm".
"Phó tổng ngài chỉ muốn hỏi chuyện này?"
"Ừ, cậu có thể đi ra ngoài".
"Vâng"
Sau khi trợ lý Vương đi, nét mặt Trịnh Bang Duệ mới lộ ra vẻ lo âu.
Mấy ngày trước anh biết được hôm nay là sinh nhật Trình Kỳ Khiết, do kích động nên anh đi mua ngay quà tặng, thật sự là bởi kích động, vì anh không đối xử giống như những bạn gái trước đây, bảo trợ lý tùy tiện đi mua một món đồ trang sức hoặc túi xách hàng hiệu làm quà, mà đích thân đi chọn lựa.
Anh biết mình không bình thường, giờ phút này trong đầu anh đều tưởng tượng đến dáng vẻ khi cô nhìn thấy quà tặng, cô có thích không, sẽ có phản ứng gì? Cả người không thể hoàn toàn tập trung vào công việc giống như thiếu niên lần đầu rơi vào lưới tình. . . . . .
Đột nhiên ý nghĩ này lóe lên khiến Trịnh Bang Duệ ngẩn người, rơi vào lưới tình? Anh sao?
Lúc này cửa phòng làm việc anh đột nhiên bị mở ra, Trình Kỳ Khiết vọt vào, bộ ngực phập phồng kịch liệt, gương mặt lộ vẻ đỏ ửng, trong tay ôm thật chặt một con gấu bông hình sư tử cái đầy lông lá.
Nhìn thấy nét mặt của cô, khóe miệng Trịnh Bang Duệ không khỏi cong lên cao nhưng anh lại cảm thấy biểu cảm này rất đần, vì vậy cố giả bộ trấn định nói: "Sinh nhật vui vẻ".
Cô rất kích động, rất vui vẻ. Không, chỉ vui vẻ còn không hình dung hết, cả người cô sắp nổ tung vì hưng phấn.
"Anh...anh . . . . . Làm sao anh biết mà tặng em?"
"Em không thích?"
"Không, em rất thích".
Dường như muốn nhấn mạnh lời nói của mình, cô ôm rất chặt quà tặng, trong mắt tỏa sáng lấp lánh đã nói rõ cô cực kì vui vẻ.
Trịnh Bang Duệ chưa từng có cảm giác thỏa mãn lớn như vậy từ việc tặng quà, thì ra tự mình chọn lựa quà tặng, được đối phương thích là chuyện làm người khác vui sướng như vậy, đây là lần đầu tiên anh biết.
Anh ho nhẹ một tiếng, "Cũng không có gì, đúng rồi, trên cổ con sư tử này còn có một sợi dây chuyền kim cương." Anh không có kinh nghiệm, sợ chỉ đưa tặng con rối có vẻ quá hẹp hòi, rốt cuộc nghĩ rất nhiều nên tặng cả hai thứ.
"Dây chuyền em rất thích, nhưng sư tử càng thích hơn".
"Thật sao?" Nghe cô trực tiếp bày tỏ vui sướng, Trịnh Bang Duệ cũng không giấu được vẻ mặt mỉm cười."Em thật kì lạ, không phải phụ nữ đều thích kim cương?"
Cô muốn nói, chỉ cần quà anh tặng cô đều thích, hơn nữa đối với cô mà nói kim cương là lạnh lẽo, ngược lại con sư tử gấu bông có nhiệt độ, bởi vì nó tiêu biểu cho ý nghĩa chỉ có hai người bọn họ mới biết, khiến cô có cảm giác đặc biệt ở trong lòng anh.
"Cám ơn anh".
Trình Kỳ Khiết đi lên trước, kiễng chân lên in một nụ hôn ở trên môi anh.
Đây là lần đầu tiên cô to gan chủ động, mặc dù chỉ là khẽ chạm qua một chút môi anh như chuồn chuồn lướt nước, cô liền đỏ mặt lùi lại.
Không ngờ Trịnh Bang Duệ lại một tay kéo lấy cô trở lại.
Không đủ, sau khi cảm nhận được hương thơm cô, anh nghĩ muốn nhiều hơn giống như mãnh thú* không biết thoả mãn, anh ôm cô, cho cô một nụ hôn sâu nóng bỏng mãnh liệt. (mãnh thú= thú dữ)
Không thể khống chế được nữa, đã không thể trở về quỹ đạo ban đầu,.....
Anh mơ hồ có dự cảm nhưng lại không còn sức để thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...