"Thật sự?" Mặt của cô sáng lên."Cám ơn anh, vậy em không quấy rầy anh nữa, anh còn phải làm việc đến rất khuya sao? Có cần em chuẩn bị đồ ăn khuya cho anh hay không?"
"Không cần".
"Vậy em trở về phòng trước, ngủ ngon".
Nhìn cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng sách, mi tâm Trịnh Bang Duệ khóa chặt lại.
Giọng nói của cô khách sáo dường như rất sợ anh sẽ từ chối yêu cầu đơn giản như vậy.
Từ sau khi kết hôn cô vẫn luôn như vậy, an phận thủ thường đóng vai một người vợ tốt.
Trịnh Bang Duệ nhớ tới ngày đó, hiếm khi ông nội gọi anh đến vỗ vỗ vai anh nói gần đây tính tình anh sửa đổi rất nhiều, mấy lão cổ đông trong công ty đều nói anh nhiều chỗ câu nệ không ít trở nên ngày càng thành thục hơn. Ông nội nhìn thấy nỗ lực của anh đã có thể an tâm từ từ đem sản nghiệp gia tộc giao cho anh.
Quả thật khó tin.
Anh luôn yên lặng làm việc, không cho rằng mình cần thiết phải tranh công với người khác nên mặc kệ ông nội hoặc người trong công ty hiểu lầm anh, trước giờ anh đều không giải thích.
Làm sao mà ông nội lại đột nhiên tán thưởng anh như thế?
Không cần suy nghĩ nhiều, anh cũng biết nhất định có liên quan tới vợ anh. Cô rất được ông nội yêu thích, thường xuyên nói chuyện cùng ông nội, tự nhiên cũng thay anh nói không ít lời tốt đẹp đi?
Dường như cô thầm lặng làm rất nhiều cho anh nhưng cô chưa từng yêu cầu anh làm việc gì.
Nghĩ tới đây, Trịnh Bang Duệ đột nhiên có chút ngồi không yên, trong lòng giống như có móng vuốt con mèo gãi anh vậy, anh đóng lại máy vi tính, trở về phòng.
Cô đã ngủ, thân thể gầy nhỏ nằm sát mép giường như sợ gây phiền toái cho người khác.
Anh si mê đứng ở trước người của cô, nhìn khuôn mặt cô mặt ngủ mà ngẩn người ra.
Cô ngủ say đẹp như một bức họa, lông mi thật dài giống lông quạt mềm mại phủ bóng râm trên khuôn mặt trắng mịn.
Cô nằm nghiêng, tay gối đầu, anh nhớ tới một lần duy nhất bộ dạng lúc cô rúc vào trong ngực anh để ngủ ở châu Âu, anh còn nhớ rõ thân thể mềm mại cùng hương thơm mê người của cô khiến cho anh rất muốn ngửi nữa. . . . . .
Trịnh Bang Duệ không tự chủ quỳ xuống, đụng lên lỗ mũi cô.
Không biết có phải anh đã quấy rầy cô không, Trình Kỳ Khiết dịch người ra một chút, anh cứng đờ, mới phát hiện ra hành động bản thân.
Đáng chết, hành vi của anh tưởng chừng như tên trộm háo sắc.
Anh không cần lén lút, trong lòng có một âm thanh nói, anh là chồng của cô, chồng hợp pháp, anh hoàn toàn có quyền có được cô.
Đây là suy nghĩ nguy hiểm, bởi vì anh nhớ tới hình ảnh anh hôn cô ngày kết hôn, hương vị ngọt ngào mềm mại kia. . . . . . Phản ứng ngây ngô đáng yêu. . . . . . Cô ngọt ngào biết bao. . . . . . Vốn chỉ nghĩ hôn một cái qua loa ứng phó tạm thời nhưng lại lập tức mất khống chế làm anh cũng không nhớ đến. . . . . .
Ngừng!
Trịnh Bang Duệ bỗng nhiên đứng lên, hỗn loạn phát hiện trong đầu mình toàn suy nghĩ háo sắc khi nhìn về phía cô đang ngủ say.
Nhất định là quá lâu không phát tiết, đúng, nhất định là như vậy.
Anh xoay người vọt vào phòng tắm, anh tắm thật lâu dưới nước lạnh mới dám lên giường ngủ nhưng làm cho anh cảm thấy bất đắc dĩ là anh vừa nằm lên giường một cái, mọi cố gắng lại hóa thành bọt biển.
"Cám ơn hôm nay anh đi theo em". Ở trên xe, Trình Kỳ Khiết nói với Trịnh Bang Duệ.
Giọng nói khách sáo không khiến Trịnh Bang Duệ cảm thấy tốt hơn, ngược lại làm anh cảm thấy có chút không vui.
"Việc này không có gì, em không cần luôn nói cảm ơn anh".
Giọng anh có phiền não để cho cô im lặng, bên trong xe rơi vào yên tĩnh.
Anh không phải ý đó, Trịnh Bang Duệ nghĩ giải thích rồi lại không biết nên mở miệng nói thế nào, hai người liền ở trong không khí ngột ngạt đi đến nhà họ Trình.
Trịnh Bang Duệ cùng Trình Kỳ Khiết đi vào nhà họ Trình, từ sau kết hôn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ trở lại.
"Tiểu Khiết." Người đầu tiên xông lên ôm Trình Kỳ Khiết chính là chị của cô, sau đó cô lần lượt là ôm bà nội, ba, mẹ.
Trịnh Bang Duệ cứng ngắc đứng ở một bên, nhẫn nại chờ đợi một vòng chào hỏi này qua đi, anh không có biện pháp chấp nhận loại tiếp xúc thân mật của người nhà kiểu này, gia đình mà anh lớn lên không có thói quen này khiến cho mỗi lần anh đối mặt với tình cảnh lúc này ở nhà họ Trình cũng không biết làm sao.
"Rất lâu không gặp lại cháu rồi tiểu Khiết, hai cháu không giống Tiểu Tâm thường xuyên về nhà như vậy làm bà nội rất nhớ." Bà nội Trình nắm tay cô cháu gái bà yêu thương nhất không nỡ buông ra.
"Thật xin lỗi ..., bà nội, vừa mới gả đi, cháu cần phải thích ứng một chút thôi".
"Bà nội, tiểu Khiết lại không giống như Tiểu Tâm được gả đến ngay bên cạnh nhà mình". Mẹ Trình vội vàng giải thích thay Trình Kỳ Khiết."Hơn nữa con gái đã gả đi sao có thể cả ngày lẫn đêm chạy về nhà ngoại".
"Đúng . . . . . . Nhưng ta nhớ tiểu Khiết thôi." Bà nội Trình chu miệng lên, giọng nói còn tùy hứng hơn so với đứa trẻ nhưng bà có quyền bốc đồng bởi năm người trong nhà họ Trình đều xem cô như bảo bối.
"Bà nội, về sau cháu sẽ thường xuyên trở về, bà chớ mất hứng, hôm nay là sinh nhật bà đấy, bà nên vui vẻ".
Trịnh Bang Duệ nhìn Trình Kỳ Khiết nói xin lỗi cùng bà nội, trong lòng có chút áy náy, kết hôn tới nay, cô đối với người nhà anh bỏ ra bao nhiêu công sức anh đều xem ở trong mắt, nhưng ngược lại, dường như anh làm quá ít.
"Đúng vậy, bà nội, về sau chúng cháu sẽ thường xuyên trở về". Suy nghĩ mới hiện lên, cũng không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào, anh bật thốt lên.
Cô đột nhiên quay đầu, trong mắt lóe ra kinh ngạc, sau đó là cảm kích.
Thế nào? Cô cho rằng anh là người không phân rõ phải trái sao?
Thấy hàm ý trong ánh mắt cô, anh dùng ánh mắt không vui nhìn cô mà cô thản nhiên cười, anh siết chặt nắm chặt tay của cô.
Nụ cười vui sướng kia khiến Trịnh Bang Duệ nhất thời quên mình vừa suy nghĩ cái gì.
"Ha ha. . . . . . Thật tốt quá, vui vẻ, vui vẻ. Hai cháu gái đều trở về ta vui vẻ nhất rồi, đúng rồi, còn có chuyện càng vui vẻ hơn, tiểu Khiết, cháu còn chưa biết chứ? Chị cháu mang thai".
"Cái... cái gì? Thật? Oa, chúc mừng". Trình Kỳ Khiết mở to mắt, kinh ngạc nhìn bụng chị mình."Bên trong có một tiểu bảo bảo đó, em muốn thành dì rồi, thật giỏi".
Trình Kỳ Tâm nghe xong ngược lại cong đôi môi đỏ mọng lên."Giỏi? Nào có cái gì giỏi? Cháu sắp trở nên vừa béo lại vừa tròn, chồng cháu nhất định sẽ ghét bỏ cháu, nhất định sẽ rất nhanh thay lòng".
"Không thể nào". Phan Vũ Hàng đứng ở một bên vội vàng lớn tiếng bảo đảm."Mặc kệ em biến thành như thế nào, anh đều cảm thấy em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này, anh vĩnh viễn sẽ không thay lòng".
"Đây là anh nói đó, hừ, nếu như anh lăng nhăng thì xem em phạt anh như thế nào". Trình Kỳ Tâm nhìn quét chồng mình một cái, ánh mắt nhìn như cáu giận thật ra lại chứa đựng vô hạn tình cảm dịu dàng vui sướng, chỉ có người phụ nữ được yêu mới có biện pháp đùa giỡn tùy hứng.
Trình Kỳ Khiết nhìn hành động qua lại của chị cùng anh rể, không chú ý tới trong ánh mắt của mình toát ra rất nhiều hâm mộ.
Trịnh Bang Duệ nhìn thấy ánh mắt khát vọng của cô rất chói mắt. Cô còn thích Phan Vũ Hàng sao? Nhìn anh rể cùng chị mình yêu đương thắm thiết như vậy làm cô khó chịu sao?
Khuôn mặt anh trầm xuống có cảm giác không vui, lại nói rốt cuộc anh không vui mừng cái gì ở đây, chỉ biết mình rất muốn quay mặt cô mặt lại, để cho cô chỉ thấy anh, chỉ nghĩ anh.
"Nhìn xem chị con, tiểu Khiết, con cùng Bang Duệ cũng phải cố gắng lên đó". Cha Trình nửa đùa nửa thật ở một bên nói.
Trình Kỳ Khiết nháy mắt mấy cái, sau đó cười xấu hổ.
Cố gắng lên? Cô muốn cố gắng lên thế nào? Bọn họ căn bản cũng không có. . . . . .
Lời như thế không cách nào nói ra khỏi miệng, cô chỉ có thể nghĩ cách lấy cớ lấp liếm cho qua, "Chúng con còn không. . . . . ."
"Bố không cần lo lắng". Trịnh Bang Duệ cắt đứt lời của cô..., còn nghĩ cô kéo vào trong ngực".Chúng con sẽ cố gắng".
Trong nháy mắt, mặt của Trình Kỳ Khiết đỏ lên. Cô không nghe rõ anh nói cái gì bởi vì hô hấp ấm áp của anh thở ra ở vành tai cô, còn có nhiệt độ ôm cô đã làm cho cô đầu váng chóng mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...