Edit: Nhạc Dao
Beta: Hikari2088
“Ha ha ha, quả không hổ là con trai của người đàn ông vô lương tâm kia.” Hai mắt Triệu Lệ Hoa đong đầy bi thương, sắc mặt tái nhợt tràn đầy tuyệt vọng: “Giờ tôi đã không còn gì cả.”
Trong mắt ả dâng lên một làn sương mù, yếu ớt như hoa bách hợp đong đưa trong gió: “Anh muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Tiếc thay, dáng vẻ lấy lui làm tiến của ả không được ai chú ý đến.
Tần Chấp đã mất kiên nhẫn, rảnh vậy thì anh thà dành thời gian đó để ở bên cạnh Uyển Uyển còn hơn, dù rằng anh biết mình phải nhìn bảo bối “Để ý đến thằng nhóc kia hơn”.
Đừng nói là ả đang giả vờ đáng thương, dù đáng thương thật sự thì đã sao? Anh khinh thường những người đàn ông chỉ cần thấy người phụ nữ nào mảnh mai đáng thương thì sẽ đồng tình họ, cảm thấy họ phải được bản thân bảo vệ.
Trong đầu mấy người đàn ông đó chỉ có mỗi tinh trùng hay rơm rạ thôi à? Dù có tội nghiệp đến cỡ nào, thì cũng có phải người yêu của mình đâu, mắc gì phải bận tâm đến bọn họ?
Anh nhíu mày: “Bớt giả vờ giả vịt đi.” Rồi dứt khoát ném cho ả một tấm thẻ căn cước: “Cô hai nhà họ Triệu đã chết.
Từ nay về sau, cô sẽ là Triệu Lệ, đây là thẻ căn cước của cô.”
Biểu cảm dịu dàng trên mặt Triệu Lệ Hoa cứng đờ, giống như nghe không rõ anh vừa nói gì, nở một nụ cười cứng nhắc: “Tần gia đang nói gì vậy? Không phải tôi còn sống sờ sờ đây sao?”
“Đúng là Triệu Lệ vẫn còn sống, nhưng gia chủ nhà họ Triệu vừa mới tuyên bố Triệu Lệ Hoa đã bất hạnh bỏ mình.” Anh ném một cái điện thoại cho ả, cười mà tựa như không cười: “Có người có dung mạo tương tự cô hai nhà họ Triệu, nên định mạo nhận thân phận của người ta, muốn từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.”
“… Con gái Lệ Hoa của tôi đột ngột phát bệnh, được xác nhận là đã tử vong vào sáng nay… Lệ Hoa luôn là đứa con hiếu thảo… Mong mọi người…”
“Sao có thể!” Bàn tay của Triệu Lệ Hoa run rẩy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đang tỏ vẻ vô cùng đau thương đến mức không đứng nổi trong màn hình: “Sao ông ta dám! Sao ông ta lại dám làm vậy?!”
Ả là một trong hai đứa con duy nhất của gia chủ nhà họ Triệu, vả lại còn chị ruột của người thừa kế đời tiếp theo.
Những năm qua, ả còn biết rất nhiều bí mật của Triệu gia!
“Sao lại không dám chứ?” Tần Chấp nheo mắt, hứng thú nhìn ả gần chạm ngưỡng điên cuồng: “Đây là ba của cô mà.
Cô đoán xem, nếu ông ta biết cô hạ độc ổng thì liệu ông ta có tiên hạ thủ vi cường* không?”
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì mới có lợi thế, ý bảo là ông cha sẽ ra tay diệt trừ tiểu tam trước để ổng khỏi tèo.
Sẽ! Người của Triệu gia đều ích kỷ! Người đàn ông mà ả gọi là ba tuyệt đối sẽ còn ra tay độc ác hơn ả gấp ngàn lần!
Vậy ả phải làm sao bây giờ? Thân phận của ả, địa vị của ả, tài sản của ả đều mất sạch rồi ư?
Có phải trong cuộc sống sau này của ả chỉ có củi gạo mắm muối thôi không? Ngay cả những bữa tiệc thịnh soạn cũng không thể ăn, khỏi mang những trang sức đắt tiền không? Sau đó, chậm rãi biến thành một bà thím già chỉ biết tính toán chi li?
Không, không đúng, người đàn ông kia sẽ không để ả có một cuộc sống êm ấm!
“Là anh! Là anh làm!” Rốt cuộc thì Triệu Lệ Hoa không giữ được nụ cười tươi tắn trên môi nữa, khuôn mặt đầy vẻ hận thù.
Ả bỗng nhiên lấy lại sức lực, lồm cồm bò dậy, nhào về phía anh.
“Ha ha.” Tần Chấp thẳng chân đạp ả thêm một cú.
“Bốp!”
Triệu Lệ Hoa bay vèo đến trên tường, đập mạnh vào nó, rồi chậm rãi tuột xuống mặt đất, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng khôn cùng.
Ả không tài nào tưởng tượng ra được cuộc sống không có địa vị, càng không dám tưởng tượng sau khi người đàn ông độc ác kia biết tình cảnh thê thảm của ả, thì ả sẽ gặp phải chuyện gì đây?
Anh dùng sức rất chuẩn, vết thương của ả không nặng, thậm chí còn chưa đến mức thương gân động cốt, sẽ chỉ khiến ả đau đến mức cầu thần bái phật mà thôi.
Tần Chấp nhìn người phụ nữ chật vật nằm trên mặt đất tỏ vẻ thù hằn, khoé môi khẽ nhếch: “Dáng vẻ này của cô thuận mắt hơn nhiều.”
Ả càng chật vật thì anh càng thấy thuận mắt.
Nếu ả ta đã dám động đến bảo bối của anh, thì một sự trừng phạt nho nhỏ làm sao đủ chứ?
Còn lâu anh mới cho rằng người mà ả ta quan tâm nhất là Triệu Khánh.
Đối với loại người ích kỷ thế này, người bọn họ yêu nhất vĩnh viễn chỉ là bản thân họ.
Đồng thời, lợi ích và thân phận của bản thân mới là thứ quan trọng nhất với bọn họ.
Nếu ả quan tâm đến lợi ích, thì anh sẽ khiến cho sự đầu tư nhiều năm của ả trên người A Khánh biến thành con số không tròn trĩnh.
Nếu ả quan tâm đến thân phận, thì anh sẽ xoá sạch thân phận của ả.
“Vì sao lại không để tôi chết đi?” Triệu Lệ Hoa suy sụp nằm ra nền, tuyệt vọng lẩm bẩm.
Ả đã xuống tay hạ độc Triệu Long, thì ông ta tuyệt đối sẽ không để cho ả sống sót.
Sao anh lại cứu ả? Vì sao lại không để ả chết đi?
“Vì sao tôi phải cho cô chết chứ?” Tần Chấp nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt ánh lên vẻ điên cuồng đến vặn vẹo.
Chỉ cần ngày nào còn Triệu Long thì ngày đó ả ta tuyệt đối sẽ sống không bằng chết, cả đời đều sống trong cảnh bất hạnh.
Không phải sự trừng phạt tàn nhẫn nhất dành cho một người là khiến họ chỉ có thể nhìn những thứ mình muốn từ xa chứ không có được, nhìn bản thân từng chút lún vào vũng bùn, nhưng vẫn phải cố gắng tồn tại sao?
“Tốt! Tốt! Tốt!”
“Không hổ là Tần gia!” Khuôn mặt vặn vẹo của ả nở một nụ cười khổ.
Anh ta không cần làm bẩn tay mình, nhưng vẫn có thể khiến ả muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, trái lại còn phải biết ơn anh ta vì đã cứu mình một mạng!
Nếu không phải hôm nay vệ sĩ của anh ta kịp thời xuất hiện hoặc anh ta đã nói với Triệu Long, thì ả đã chết rồi phải không?
Có lẽ là vì đã quá tuyệt vọng, ả bỗng nhiên bình tĩnh khi thấy chuyện đến nước này.
Dù ả biết cuộc đời của mình sau này sẽ rất bi thảm, hay anh ta cứu mình chỉ vì khiến ả bất hạnh hơn thì sao chứ? Chỉ cần có cơ hội để sống sót, thì dù thê thảm cách mấy, ả cũng không dám chết, đành phải sống cực khổ như cách anh ta mong muốn.
***
“A Chấp!” Tô Uyển bĩu môi khi thấy Tần Chấp đi vào, sau đó nhào vào lòng chồng, nước mắt tuôn như mưa: “Sao giờ anh mới trở về vậy!”
Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ngập nước của Tô Uyển là Tần Chấp liền đầu hàng, huống chi giờ anh còn bị cô làm nũng ôm lấy, toàn thân đều mềm nhũn: “Anh sai rồi!”
Anh không nỡ nhìn đôi mắt long lanh của bảo bối nhà mình, ôm cơ thể mềm mại của Uyển Uyển, lấy ra một thứ như dâng lên báu vật: “Em nhìn xem thử anh mang về gì nè?”
“Kẹo hồ lô!” Hai ngày nay, cô đang thèm kẹo hồ lô, nhưng tiếc là A Chấp không cho cô ăn~
Sự chú ý của Tô Uyển lập tức bị dời đi, nở một nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhón chân hôn lên khuôn mặt của Tần Chấp: “Em rất vui! Cảm ơn A Chấp~”
Cô gấp gáp cắn một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt, vô cùng ngon liền lan ra khắp miệng.
Ừm, chính là vị này nè~
“Ủa, hình như không phải.” Sau khi ăn một ngụm, Tô Uyển mới nhận ra hương vị không được đúng.
Cô quan sát kỹ càng kẹo hồ lô trên tay mình, có chút ngạc nhiên: “A Chấp ơi, hình như đây không phải là quả táo gai!”
“Ừ.” Tần Chấp cưng chiều lau đi chút đường bên mép của cô xoa xoa: “Vì bà bầu không thể ăn táo gai, nên anh đã bảo người ta làm từ quả khác, hương vị có giống táo gai không?”
Tô Uyển đưa “Kẹo hồ lô” đến bên miệng Tần Chấp, giống trẻ con chia sẻ món ăn mà mình thích vậy: “Anh nếm thử đi.”
Tần Chấp không từ chối được ánh mắt mong đợi của bảo bối nhà mình, không bận tâm đến việc mình chưa bao giờ ăn mấy thứ như thế này, liền cúi đầu cắn một ngụm.
“Thế nào? Ngon lắm phải không A Chấp?” Tô Uyển cắn thêm một ngụm, chớp mắt nhìn Tần Chấp với vẻ chờ mong: “Còn ngon hơn kẹo hồ lô nữa!”
“Ừ, ngon lắm!”
Hương vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong miệng, hương vị nhạt nhẽo ngày xưa bỗng biến thành một vị ngọt lịm, khiến anh dễ nghiện hơn những món ăn mà mình thích.
“Nếu ngon thì anh ăn nhiều chút đi!” Tô Uyển vui vẻ chớp mắt, không hề cảm thấy đau lòng cho mấy que “Kẹo hồ lô” còn dư lại, lại đút nó đến bên miệng của Tần Chấp.
Cô thích chia sẻ đồ ăn với A Chấp nhất luôn!
Khi còn bé, A Chấp cứ luôn nói món nào cô đã ăn qua sẽ càng ngon hơn, dần dà, cô cũng cảm cảm thấy A Chấp có năng lực này~
“Bảo bối tốt với anh quá!” Tần Chấp nheo mắt, trưng ra vẻ mặt vì được sủng ái mà lo sợ, hai mắt rưng rưng.
“A Chấp, anh sao vậy?” Tô uyển vội vàng hôn lên đôi mắt rưng rưng của Tần Chấp.
Cô nhìn dáng vẻ vì được sủng ái mà lo sợ của A Chấp, liền kiểm điểm lại xem có phải bình thường mình đối xử tệ bạc với anh lắm không!
Nhưng hình như…
“Không sao, anh chỉ cảm động thôi.” Tần Chấp nép vào người cô như chú chim nhỏ nhắn, rồi dúi đầu vào vai Tô Uyển: “Vì bé A Chấp, nên đã lâu rồi em không nhìn kỹ anh~”
Tô Uyển cảm giác được cơ thể run rẩy của A Chấp, liền vứt sự kỳ lạ ban nãy lên chín tầng mây.
Cô ảo não mím môi, quả nhiên là vì bình thường cô quá ít chú ý đến A Chấp, nên anh mới phản ứng như thế này khi được cô đút một que “Kẹo hồ lô”!
“A Chấp, em sai rồi.” Cô siết chặt tay, âm thầm thề rằng sau này mình sẽ đối xử với A Chấp tốt hơn nữa!
“Thật sao?” Cơ thể Tần Chấp ngừng run rẩy, trong giọng nói đầy vẻ khó tin.
“Vâng vâng.” Tô Uyển gật đầu thật mạnh.
“Vậy thì sau này em không được không nhìn anh quá mười phút.”
“Vâng!”
“Bé A Chấp cũng không quan trọng bằng anh, em không thể vì vuốt ve nó mà quên anh!”
“Vâng vâng vâng! A Chấp nói gì cũng đúng cả!” Tô Uyển nghĩ đến dáng vẻ vì được sủng ái mà lo sợ của A Chấp, bèn dứt khoát quên đi bé A Chấp vừa trắng vừa mềm trong lòng.
Tần Chấp ngẩng đầu, “nín khóc”, rồi nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...