Edit: Nhạc Dao
Beta: Hikari2088
Tuy giọng điệu anh rất nhẹ nhàng nhưng không ai hoài nghi tính chân thật của lời này cả.
Trong lúc nhất thời, mọi người im bặt như ve sầu mùa đông, ngay cả thở mạnh cũng không dám, hội trường yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
Mãi đến khi người đàn ông kia đã đi thật xa, họ mới chậm rãi hoàn hồn, lau mồ hôi túa ra như mưa trên trán, ai nấy đều thấy sự căng thẳng còn sót lại trong mắt đối phương.
Đồng thời họ cũng lẳng lặng thắp một ngọn nến cho đám antifan.
Cảnh náo nhiệt nhất không phải giới truyền thông ở đây, mà là trên mạng.
Vì cuộc họp báo này tổ chức quá nhanh chóng, lại trùng vào lúc mọi việc đang tiến triển nên cả anti-fan lẫn fan đều bơi vào đây.
Các fan vốn rất vui khi biết Từ Minh mở cuộc họp báo, cho đến tận khi nhìn thấy tên phóng viên kia.
“Mợ nó! Đồ phóng viên ngu ngốc!”
“Tui dám cá là đầu gã đã bị lừa đá khi còn bé!”
“Vấn đề này đã cho thấy được chỉ số thông minh siêu thấp của gã rồi!”
Tuy anti-fan cẩn thận quan sát tình hình nhưng vẫn không quên mỉa mai.
“Ha ha, không làm theo ý mấy người là ngu ngốc sao?”
“Đúng là fan của bông sen trắng, riết rồi thành má thiên hạ luôn!”
Các fan vừa mới đại chiến ba trăm hiệp với anti-fan, giờ thấy bọn anti-fan nói vậy liền giận dữ không thôi, chỉ hận không thể thay Từ Minh cào mặt tên phóng viên cho nó nở đầy hoa luôn.
Giây tiếp theo, họ ngơ ngác nhìn thấy người mà mình muốn cào nát mặt đột nhiên sợ hãi, mồ hôi túa ra như mưa, ngồi bệch xuống đất.
Vì máy quay không di chuyển, nên hình ảnh trên màn hình của họ vẫn đang dừng ở khuôn mặt của tên phóng viên và Từ Minh.
Từ góc độ này, họ chỉ nhìn thấy tên phóng viên kia đang quay đầu nhìn gì đó thôi.
“Sao vậy?”
“Sao lại thế này?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trên màn hình có vô vàn bình luận xuất hiện, ai nấy cũng đều ngơ ngác vì chẳng hiểu mô tê gì.
“Ớ! Gã ta tè trong quần rồi kìa! Cười chết tui mất!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Tên phóng viên này mới ba tuổi chắc luôn!”
“Ha ha, cục cưng quên mang tã giấy rồi kìa!”
Bản tính con người vốn thích xem kịch hay, sau khi thấy cảnh này, ai nấy cũng đều điên cuồng spam.
Thậm chí, còn có người bảo đã đoán được hot search của ngày hôm nay trên Weibo là gì rồi, chắc chắn sẽ là “Phóng viên tè trong quần!”
Ngay sau đó, tâm trạng xem kịch hay của họ liền biến mất.
Trong màn hình, một người đàn ông đang ngồi vào chỗ của Từ Minh.
Nụ cười ôn hòa thường trực trên môi anh đã biến mất, đôi môi mỏng đang mím chặt lại, khuôn mặt u ám tựa địa ngục.
Đôi mắt đen láy như vực sâu, giống như một con dã thú khát máu đang thức tỉnh sau một mùa đông lạnh giá.
Cách một lớp màn hình nhưng họ cảm nhận được một sự lạnh lẽo sắc bén ùa tới.
“Nghe đây, tôi chỉ nói đúng một lần.”
“Tô Uyển là bảo bối của Tần Chấp.
Vĩnh viễn vẫn vậy.”
...
“Ai dám xúc phạm đến cô ấy thì tôi sẽ không bỏ qua cho người đó!”
“Cô ấy đau một thì tôi sẽ khiến các người đau mười.”
“Cô ấy bị thương một thì tôi sẽ khiến các người bị thương mười.”
…
Sau này, khi đời sau tìm hiểu về nguồn gốc của Skynet, lội ngược dòng lại thời gian, tìm thấy đoạn video này thì mới phát hiện, có lẽ sản phẩm Skynet nổi tiếng của Tần thị xuất phát từ việc Tần gia nổi giận vì vợ yêu mà thôi.
Vì vậy, mọi người mới phát hiện, có lẽ lý do sản xuất Skynet vốn không liên quan gì đến an ninh quốc gia, mà chỉ là lời cầu nguyện bình an của thiếu gia nhà họ Tần dành cho cô vợ của mình mà thôi.
Những gì anh làm chỉ vì bảo vệ em bình an suốt đời.
Khoan bàn tới hành động lãng mạn này đã khuấy động ngàn năm sau như thế nào, hãy quay về hiện tại để xem phản ứng của mọi người về đoạn video ngắn kia thôi.
Qua vài phút, màn hình im phăng phắc bỗng nhiên xuất hiện hằng hà sa số bình luận.
“A a a a! Đẹp trai quá đi!!!”
“Ha ha ha ha, người đàn ông của Uyển Uyển nhà tụi tui ngầu vậy đấy!”
“A a a a đáng yêu quá đi! Người đàn ông nổi giận vì vợ ngầu dã man con ngan luôn ấy!!!”
“Mấy đứa nói tình cảm giữa họ đang rạn nứt mau lăn ra đây cho bố! Đây mà gọi tình cảm giữa họ đang rạn nứt sao?! Hả?!”
“Vợ chồng ngược cẩu lại ra sân nữa rồi!!!”
“A a a a tôi vừa quỳ vừa xem video đó! Boss ơi, đầu gối của em xin dành tặng anh!!!”
“Thì ra dáng vẻ ôn hoà trước kia của boss chỉ là đùa với tụi mình thôi sao? T^T”
“A a a a a trái tim của tui!!! Xin lỗi phóng viên kia! Tôi không nên nói anh như thế! Tôi xem video những ba lần thì mới dám nhìn thẳng vào mắt của boss!!!”
“Hu hu hu, boss có thể đối xử với tụi em giống như anh đối xử với Uyển Uyển không?”
“Ngược chết tui rồi! Tui cũng phải tìm một anh bạn trai yêu tui như vậy mới được!”
“Ha ha.”
“Trước tiên.”
“Thím phải có một.”
“Anh bạn trai đã.”
Ngoại trừ mấy lời này, cũng có một ít người cực kỳ ôn hòa bình luận như sau:
“Tuy hâm mộ cô gái ấy thật, nhưng đây không phải là uy hiếp sao?”
“Tuy rằng boss và Ảnh hậu Tô rất yêu nhau, nhưng chẳng phải đây là lời hăm dọa ư?”
Các fan chưa kịp ra tay, thì đã có một số người qua đường kích động nhào tới phản kích như một cách xả stress.
“Uy hiếp cái quỷ ấy! Nếu vợ bị bắt nạt mà không có phản ứng gì thì mới không phải là đàn ông thì có.”
“Nhiều nhất chỉ hơi đáng sợ, chính boss cũng chưa nói hay làm ra uy hiếp gì mà?”
“Ha ha, nhìn phản ứng thì chắc là đàn ông phải không? Có giỏi thì để lại tên, để tôi xem thử tên đàn ông cặn bã như bác có thể tìm được bạn gái hay không!”
...
Mỗi người đóng góp một câu, khiến cho những người phải đó lặng lẽ bơi ra.
Mãi cho đến khi một fans đột nhiên nói một câu: “Giờ tụi mình có nên quan tâm đến anti-fan không nhỉ?”
“Ha ha ha, câu hỏi này được đấy!”
“*23333*, thắp nến cho đám anti-fan!”
“Thắp nến +1”
“Thắp nến +2”
“Thắp nến +3”
…
“Thắp nến +10086”
“Ủa, đám anti-fan đâu rồi?!”
Lúc bấy giờ, mọi người mới chợt nhận ra, họ không nhìn thấy bất kỳ anti-fan nào cả.
Trên thực tế, đám anti-fan đang toát mồ hôi hột.
Xui xẻo thay, Vương Dương lại là một anti-fan tham dự vào chuyện này.
Gã ta nôn nóng đi tới đi lui trong phòng.
Tuy những người qua đường không mấy bận tâm đến câu “Tôi là một kẻ điên” của Tần Chấp, nhưng gã biết rõ người đàn ông này chính là một kẻ điên!
Mấy suy nghĩ như ai cũng có quyền ngôn luận, hay tìm không được tôi ở trên mạng là xong, chỉ đều là tự lừa mình dối người mà thôi!
Hồi đó, không biết vì lý do gì mà một đồng nghiệp của gã lại nảy sinh mâu thuẫn với Tô Uyển, sau đó liên tục bôi nhọ cô ta, cuối cùng đột ngột bị mất tích!
Sau khi trở về, tuy trên người anh ta không có vết thương gì nhưng lại trông vô cùng chật vật, suýt thì gã đã không nhận ra.
Suốt mấy ngày trời, anh ta chỉ khàn giọng nói đúng một câu: “Anh ta là một kẻ điên”, sau đó thì gã không gặp lại người đồng nghiệp này nữa.
Môi Vương Dương run rẩy, gã sẽ sớm bị tên điên kia tìm ra thôi!
Gã cứ tưởng mình đã quên chuyện này nhưng trong đầu lại không thể quên được! Khi thấy những lời này, gã mới dám thừa nhận rằng mình vẫn luôn tự lừa mình dối người! Gã vẫn còn nhớ rất rõ đoạn ký ức kia! Nhớ rõ như in là đằng khác!
Từ sau chuyện đó, gần như không có thuỷ quân nào dám nhận việc bôi nhọ Tô Uyển cả.
Lần này, vì gã cần tiền gấp, ma xui quỷ khiến sao lại nhận việc này.
Mặt Vương Dương trắng bệch, lấy ra một cái USB, nở một nụ cười cay đắng, dùng bàn tay run rẩy ấn gọi điện.
Có lẽ là vì anh ta đã có linh cảm trước nên mới chuẩn bị thứ này.
...
Lúc này, Tần Chấp đã về tới nhà.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng ngây thơ của vợ yêu đang ngủ trên giường, nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên mặt của bảo bối ra sau tai, mặt mày căng chặt dần dịu lại.
“Ưm~” Hàng lông mi cong vút của Tô Uyển khẽ run, đôi môi hồng hơi mấp máy, giống như sắp tỉnh giấc vậy.
Tần Chấp nhìn dáng vẻ đáng yêu của bảo bối nhi, lông mày đang nhíu chặt dần giãn ra, đặt một nụ hôn nồng nàn lên trán cô: “Ngoan nào, không ai có thể bắt nạt được em đâu.”
Anh nheo mắt, âm thầm đưa ra một quyết định..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...