Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh!


Kiều Thi Nhã giật nảy mình.

Cô luống cuống muốn trốn.

Nhưng ngay lập tức đã bị mấy vệ sĩ chặn lại.

Từ trong nhà quản gia Hà cùng với Vạn Như Ngọc bước ra.
“Kiều Thi Nhã? Nửa đêm nửa hôm làm cái gì ở đây?”
Hà Tư Sinh tiến tới, nhìn khuôn mặt nhỏ của Kiều Thi Nhã có ý dọa dẫm.
“Tôi chỉ đi lấy nước uống, không ngờ bị nóng nên trượt tay rơi xuống.”
Kiều Thi Nhã cố hết sức để cho đối phương không phá giác mình nói dối.

Hà Tư Sinh chầm chậm tiến lại.

Ông ta ghé sát mặt vào Kiều Thi Nhã, rồi cười ý gian tà.
Vạn Như Ngọc nhíu mày khó chịu, khẽ hắng giọng một cái.

Hà Tư Sinh nghe thấy thế sợ hãi lùi lại, cười cười với Vạn Như Ngọc.
“Bà chủ! Ý của bà thế nào ạ?”
Vạn Như Ngọc khó chịu nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trẻ trung của Kiều Thi Nhã mà nói:
“Có trách thì trách cô ta khát nước không đúng lúc.”
Thanh âm của bà ta rất lạnh.

Nói xong liền rời đi.
Kiều Thi Nhã còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bịt chặt miệng lại, tay trói phía sau.

Hai mắt cô kinh hoàng nhìn về phía trước.

Trong lúc hoảng loạn chân cô vùng vẫy.

Nhưng cũng không có tác dụng gì cả.

Sức của một cô gái sao đấu lại được mấy vệ sĩ đã được huấn luyện?
Kiều Thi Nhã được đưa tới một chiếc tàu nhỏ.

Cô bị bịt kín miệng và mắt, không nhìn được đường mà cũng không nói được gì.
“Đem cô ta bán cho bọn buôn người hay như nào hả đại ca?” Tiếng một tên nói với Hà Tư Sinh.

Trong hoảng loạn Kiều Thi Nhã vẫn kịp nghe thấy.
“Cho tàu chạy ra xa bờ đi.

Tao sẽ liên lạc với bọn chúng bán ngoài Hoàng Hà Hải.”
Kiều Thi Nhã sắc mặt biến đổi.

Tình huống xảy ra bất ngờ cô không cách nào truyền tin cho Đỗ Hiểu Linh, càng không có biện pháp bảo vệ bản thân.

Hoàng Hà Hải là nơi cách đây nửa ngày đi tàu.

Khu dân cư tự trị này tệ nạn vô cùng khủng khiếp.

Nghĩ thôi Kiều Thi Nhã đã sởn cả da gà.

Tàu đi được mấy tiếng, Kiều Thi Nhã mơ hồ có ai đó bước vào trong.

Khi người đó đến gần ngửi mùi cô có thể nhận ra chính là Hà Tư Sinh.
“Nào! Cô gái! Chúng ta nói chuyện một lát.”
Hà Tư Sinh đưa tay kéo cái khăn bịt mắt của Kiều Thi Nhã ra, cùng với đó cũng tháo bịt miệng cho cô.
“Quản gia Hà, tôi xin ông cứu tôi đi mà.” Tiếng Kiều Thi Nhã nức nở.
Hà Tư Sinh cười cợt:
“Thật tình tôi cũng rất xót xa cho cô.

Cô còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.

Ai bảo cô lại nghe thấy lời không nên nghe.”
“Tôi không nghe thấy gì hết.

Xin hãy tin tôi.

Thật sự tôi không nghe được gì mà.” Khuôn mặt của Kiều Thi Nhã cực kỳ thành khẩn.
“Tôi tin cô, nhưng cô biết bà chủ rồi đó.

Bà ấy không tin.”
Hà Tư Sinh vừa nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt Kiều Thi Nhã, chầm chậm hướng xuống dưới, nơi cánh ngực phập phồng của cô.
Kiều Thi Nhã rất nhạy bén.

Cô phát hiện ra đối phương muốn gì.

Cô nuốt xuống sự ghê tởm của chính mình với Hà Tư Sinh mà nhẹ nhàng nói:
“Quản gia Hà, bà chủ tin tưởng ngài như vậy, chỉ cần ngài nói đã xử lý tôi chắc chắn bà ấy cũng không đi kiểm tra lại.

Huống chi… tôi biết ngài cũng thích tôi.”
Ánh mắt Kiều Thi Nhã nhìn Hà Tư Sinh đầy ẩn ý, răng nhỏ gợi cảm cắn vào môi dưới ra điều nũng nịu.

Mắt Hà Tư Sinh lập tức sáng lên, ông ta cười hì hì.
“Đồ láu cá này, cũng được lắm.

Cô em nói cũng thích, tức là sao đây?”
Hà Tư Sinh híp mắt cợt nhả.

Kiều Thi Nhã ra vẻ nũng nịu:
“Tôi lớn lên trong nhà họ Đỗ, xưa nay nào có được ra ngoài, quản gia Hà đây lịch lãm, đàn ông, trong nhà ai mà chẳng thích.

Kể cả bà chủ cũng thích ngài không phải sao? Ngài như vậy… kinh nghiệm chuyện đó phong phú lắm.

Tôi cũng hiếu kỳ,  lần đầu tiên cũng nên tìm một người có kinh nghiệm mà gửi gắm.

Từ hôm nay, Kiều Thi Nhã này là người của ngài.

Có được không?”
Hà Tư Sinh bị cái miệng ngọt của đối phương nịnh bợ vui vẻ đến tít cả mắt.

Thân ông ta là quản gia, tằng tịu với Vạn Như Ngọc bao năm, nhưng địa vị trong lòng bà ta vẫn chỉ là con ở.


Gã đàn ông nào mà chả muốn thể hiện bản lĩnh của mình.

Kiều Thi Nhã trẻ trung xinh đẹp như vậy, ông ta nào nhịn được.
“Anh Hà… Còn không cởi dây trói cho em bé sao?” Kiều Thi Nhã lần nữa nũng nịu.

Từ giọng nói, đến ánh mắt đều khiến cho Hà Tư Sinh vui mừng tột độ.
“Ngoan.

Cái miệng này ngoan quá đi.” Hà Tư Sinh hoàn toàn không chút đề phòng nữa, Ông ta đưa tay cúi xuống cởi trói cho Kiều Thi Nhã, toàn thân rạo rực xuân tình.

Mà Kiều Thi Nhã lúc này đôi mắt ướt át nhìn ông ta, vờ tôn sùng y như thánh thần của lòng mình.
Kiều Thi Nhã liếc mắt một cái, cô nhìn thấy cánh cửa lên khỏi khoang tàu cách đó không xa.

Cô nghiêng người cúi xuống phía mang tai của Hà Tư Sinh, cảm nhận bàn tay mình đã được nới lỏng.

Hơi thở cô nóng ấm phả vào một bên gáy ông ta thì thầm:
“Người ta muốn có giường ấm để chơi cơ.

Không lẽ lần đầu tiên của người ta lại ở nơi ẩm mốc này à.”
Tiếng Kiều Thi Nhã nũng nịu, tay được tháo dây trói vòng lên ôm lấy cổ Hà Tư Sinh, khuôn ngực cô áp sát vào ông ta.
Hà Tư Sinh thích thú cười, tay cũng ôm lấy cái eo xinh đẹp của Kiều Thi Nhã cười cười:
“Được, anh chiều hết, chúng ta lên khoang trên, ở đó có giường êm.

Thích không nào?”
“Đây không phải là tàu thủy sao, ở trên boong tàu gió lộng, ngoài trời đẹp đẽ như vậy, không phải kích thích hơn sao?” Kiều Thi Nhã ngọt ngào gợi ý.

Ánh mắt cô vô cùng gợi tình khiến cho Hà Tư Sinh trong một phút đã hồn bay phách lạc, hoàn toàn rơi vào trong bẫy mà không biết.
“Thỏ con.

Bình thường em không tỏ ra cái gì, cả ngày mặc bộ đồ đen cổ hủ, cũng không biết trong cái đầu nhỏ này lại cũng biết hưởng thụ như thế.”
Hà Tư Sinh ấn nhẹ tay lên trán Kiều Thi Nhã.

Cô cười ngọt ngào với ông ta:
“Nếu người ta mà mặc đẹp thì đã sớm bị bà chủ ném đi rồi.”
“Cũng phải.

Vậy chúng ta đi lên bên trên nhé!” Hà Tư Sinh vui vẻ nói.

Ông ta ôm lấy cái eo nhỏ của Kiều Thi Nhã.

Đúng là hôm nay cô vô tình khát nước đi xuống khi đang đêm, bộ đồ ngủ dù có bảo thủ hơn so với người khác thì cũng mỏng manh hơn ngày thường đồ cô mặc.

Cánh tay nhỏ xinh đẹp cùng vòng eo con kiến, cái hông gợi cảm cứ thế phô bày trước mắt Hà Tư Sinh.

Ông ta nhịn không nổi, vội vã kép tay Kiều Thi Nhã đi lên trên boong tàu, không còn muốn chờ đợi thêm nữa.
“Trên boong tàu có chút lạnh, em chắc chứ?” Hà Tư Sinh xác nhận lại.
“Chắc chứ.


Hiếm lắm mới có thể ra khỏi cái biệt thự tù túng ấy mà hưởng thụ.

Anh bảo người mang cái nệm ra đây đi, không đầu gối bị xước lại bị bà già họ Vạn đó hỏi tới.”
Kiều Thi Nhã liếc mắt đùa cợt.

Hà Tư Sinh không bao giờ nghĩ được nghe những lời phóng túng như thế.

Bao năm nay ông ta làm người tình của Vạn Như Ngọc, nhưng ông ta cũng có lòng yêu cái đẹp, bao năm bị kìm kẹp, lại phải ăn mãi một cái bánh mỗi lúc một khô khốc đi nào còn thích thú gì nữa.

Lúc này Kiều Thi Nhã trẻ tuổi xinh đẹp mơn mởn như vậy, ông ta ngu gì mà không ăn?
“Được.

Chờ anh nhé.” Hà Tư Sinh có chút bịn rịn buông Kiều Thi Nhã đi.
Lúc này đang lênh đênh giữa biển, Hà Tư Sinh dù có sợ Kiều Thi Nhã dở trò thì cũng buông xuống nỗi lo từ lâu.

Một cô gái như Kiều Thi Nhã sao có thể làm được gì? Nghĩ như vậy nên ông ta bệ vệ bước vào bên trong khoang tàu, để mặc Kiều Thi Nhã đứng ở đó một mình.
Kiều Thi Nhã nhìn bóng đối phương khuất hẳn rồi nhìn xung quanh, quả nhiên là không có chút lạc quan thoát nạn nào cả.

Cô cẩn thận nhìn xuống dưới, rất nhanh phát hiện ra một kiện hàng có vẻ nặng gần đó.
Hà Tư Sinh cũng quay lại.

Lúc ông ta vừa đứng ở cửa, sung sướng ôm cái nệm ra thì lập tức Kiều Thi Nhã ôm cái kiện hàng nhảy thẳng xuống.

Kiện hàng rơi xuống nước “tõm” một cái lớn rồi chìm nghỉm.
Hà Tư Sinh bị dọa hết hồn, cái nệm tuột khỏi tay.

Ông ta há hốc  miệng nhìn cái bóng Kiều Thi Nhã vừa nhảy xuống.
“Nhảy? Cô ta điên rồi!” Mất một lúc Hà Tư Sinh mới lên tiếng được.

Ông ta chạy lại phía mạn tàu.

Chỗ kiện hàng rơi xuống đã không còn thấy tăm hơi.
“Ông chủ, sao thế?” Một tên vệ sĩ chạy tới nói.
Hà Tư Sinh nhìn mặt nước biển đen ngòm trong đêm lắp bắp:
“Cô ta nhảy xuống.”
Gã đàn em nhìn xuống biển, thở dài:
“Đằng nào cũng là đi xử lý.

Vậy là mất một món tiền.”
Hà Tư Sinh đắng cả miệng.

Ông ta không ngờ được một cô gái nhỏ bé, trông có vẻ vô hại lại liều lĩnh đến thế.

Ông ta vẫn như chưa tin lắm, mấy lần cứ nhìn xuống dòng nước đen ngòm ấy mà kinh ngạc kèm tiếc nuối.

Mấy ngày trôi qua, Đỗ Hiểu Linh không nhận được bất cứ tin tức nào của Kiều Thi Nhã, đoán chừng đã có chuyện xảy ra.

Nhưng cô chưa kịp phản ứng thì đã nhận tin Đỗ Kính Nghiệp bị đột quỵ cấp cứu trong viện.
Đỗ Hiểu Linh vội vã tới viện.

Đúng lúc đó Lục Thiếu Quân cũng tới.
“Anh nghe nói…” Lục Thiếu Quân khẩn trương nói.
Đỗ Hiểu Linh chỉ gật đầu, cô không nói gì với anh.

Ba cô đang trong phòng cấp cứu.

Nhưng Vạn Như Ngọc không thấy đâu.

Cô vội vã gọi cho Ninh Tiểu Sảnh.

Lúc này Ninh Tiểu Sảnh đang ở bên ngoài mua đồ ăn.

Cô vừa nhận tin thì vội vã mang đồ ăn đi.
“Cậu Trịnh, Hà quản gia đang chờ phía trên.” Ninh Tiểu Sảnh bất chợt nghe tiếng ai đó nói.

Cô giật mình.

Qua tấm gương trên quầy đồ ăn, Ninh Tiểu Sảnh phát giác người đàn anh trong ngành của cô là Trịnh Nguyên Hưng đang bước lên lầu.
“Cô ơi, đồ ăn của cô đây.”
Ninh Tiểu Sảnh giật mình nghe lời phục vụ, cô cầm lấy túi đồ.

Nhưng thay vì ra xe thì cô lặng lẽ đi về phía căn phòng nơi Trịnh Nguyên Hưng vừa đi tới.
Ninh Tiểu Sảnh gần như nín thở không dám tin rằng Trịnh Nguyên Hưng lại qua lại với quản gia Hà Tư Sinh.
Trong phòng Trịnh Nguyên Hưng cau mày nói:
“Hà Tư Sinh, ông có chuyện gì thì nói mau đi.”
Hà Tư Sinh thở dài nói:
“Cậu Trịnh, cậu xem chuyện của chúng tôi liệu gỡ gạc được không?” Vừa nói ông ta vừa đưa vào tay Trịnh Nguyên Hưng một cái túi lớn, đoán chừng là tiền bịt miệng.

Qua cái lỗ nhỏ tí xíu bên ngoài Ninh Tiểu Sảnh nín thở mà nhìn theo.
Trịnh Nguyên Hưng liếc mắt một cái nói:
“Ông cũng biết không phải tôi không muốn che, mà là bây giờ thời điểm nhạy cảm, Lục Thiếu Quân cũng nhúng tay vào rồi, những kẻ dưới của chúng tôi hỗ trợ các người giải quyết bất lợi vốn đang bị truy đuổi, nếu bọn chúng bị bắt thì tôi cũng khó mà thoát.

Các người cứ tạm đi ra nước ngoài một thời gian, đợi bộ máy chính trị ổn định, mọi chuyện bớt lộn xộn rồi về.”
Ninh Tiểu Sảnh run bần bật.

Cô quá đỗi bất ngờ.

Trịnh Nguyên Hưng vốn là người đàn anh cô kính ngưỡng.

Cô không nghĩ được Trịnh Nguyên Hưng lại là người đứng sau bao che mọi tội ác của Vạn Như Ngọc.
“Vậy chúng tôi phải đi ngay sao? Lúc này vẫn chưa ai phát giác ra gì mà?” Hà Tư Sinh tò mò hỏi.
Trịnh Nguyên Hưng cười khểnh một cái:
“Nếu ông và Vạn Như Ngọc không ngửi thấy mùi nguy hiểm thì sẽ đến đây rót thêm tiền cho tôi sao? Tôi nói rồi, tôi không thể bịt được bất cứ cái gì trong thời gian nhạy cảm chính trị này.

Vậy nên, tạm thời cứ lánh sang nước S đi.

Nếu thế lực bên tôi củng cố lại thì về sẽ phát triển rực rỡ.

Nếu chẳng may rớt đài thì cả hai người không phải cũng an toàn bên nước S rồi à?”
Trịnh Nguyên Hưng thuyết phục Hà Tư Sinh và Vạn Như Ngọc rời đi để đảm bảo lúc này cuộc bầu cử của những thế lực sau hắn không có bị ảnh hưởng gì cả.
Hà Tư Sinh nheo mắt nói:
“Vậy được.

Cậu bên này giúp chúng tôi.”
“Phải vậy chứ.

Rút hết tiền của Đỗ thị đi.

Dù sao cổ phần cũng đâu mang tên các người, có vốn rồi, bên đó chao đảo là việc của Đỗ Kính Nghiệp, Đỗ Sơn Hải và Đỗ Hiểu Linh.” Trịnh Nguyên Hưng nói.
Phía bên ngoài Ninh Tiểu Sảnh nghe không sót một chữ, cô hận bản thân lúc này không ghi âm lại.
“Cô gái.

Cô làm gì ở đây vậy?” Bất ngờ cô lễ tân của nhà hàng cất tiếng.
Ninh Tiểu Sảnh giật mình, quay lại lắp bắp.
“Tôi bị chuột rút.

Cô dìu tôi được không? Cảm ơn cô.”
Ninh Tiểu Sảnh sợ bị phát giác, lấy lý do vờ vịt rồi rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui