Vợ Cả Nhàn Nhã

“Nhân vật như biểu ca vậy người mang điềm xấu như ta sao có thể mơ tưởng.” Liễu Liên An kéo kéo cánh tay Như Mặc: “Đừng nói nữa.”

“Ta nhất định phải nói.” Như Mặc nói tiếp với Mạnh Ngọc Khê: “Lão phu nhân cùng phu nhân đều thích tiểu thư nhà ta, còn nhắc tới đáng tiếc tiểu thư nhà ta thuở nhỏ có hôn nhân, nếu bằng không liền thân càng thêm thân, hiện tại chẳng phải vừa lúc.”

Mạnh Ngọc Khê sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Ta thật ra không có nghĩ tới phương diện này.”

“Vậy vừa lúc ngài có thể suy nghĩ một chút.” Như Mặc tiếp tục nói: “Tiểu thư chúng ta ngày thường rất tốt, tài học tốt, cùng biểu thiếu gia đứng cùng nơi đó là một đôi người ngọc. Ngày hôm trước tiểu thư nhà ta làm cái ngọc bội trụy, tặng biểu thiếu gia, ta rõ ràng thấy biểu thiếu gia đỏ mặt, trong lòng biểu thiếu gia cũng có tiểu thư nhà ta.”

“Đừng nói nữa.” Liễu Liên An đứng mạnh lên, sắc mặt của nàng trướng đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Như Mặc ngươi nói như vậy là muốn ép chết ta, ta đưa biểu ca trụy, chỉ là vì cầu hắn trúng tuyển, chưa từng có ý niệm khác trong đầu? Ngươi nói như vậy, chẳng phải là nói hai người chúng ta tư truyền trao nhận!” Lời Liễu Liên An nói phủi sạch bản thân mình, nhưng không có thay Mạnh Thư Chí biện bạch, nếu là người khác nghe được tất nhiên nghĩ đến lời Như mặc nói là Mạnh Thư Chí có ý với Liễu Liên An, ít nhất hiện tại Mạnh Ngọc Khê có ý niệm như vậy.

Như Mặc bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Liễu Liên An, dập đầu thật sâu, nói tiếp: “Tiểu thư, nô tỳ không dám. Nô tỳ chính là nói lời thật lòng thôi, biểu thiếu gia chưa hôn phối, ngươi cũng không có, nô tỳ biết tâm ý của ngươi, là vì khẩn cầu biểu thiếu gia trúng tuyển, nhưng là biểu thiếu gia chưa hẳn trong lòng không có ngươi.” Tiếp theo phương hướng Như Mặc dập đầu chuyển hướng về phía Mạnh Ngọc Khê: “Đại tiểu thư, nếu tiểu thư nhà ta làm thiếu phu nhân Mạnh phủ, chẳng phải là cùng ngươi cũng là biểu tỷ muội giao hảo.”

Lúc này mặt Liễu Liên An như ánh bình minh, một đôi thủy mâu sương mù mênh mông, làm cho Mạnh Ngọc Khê nhìn chằm chằm Liễu Liên An phát ngốc, bắt xiêm y Mạnh Ngọc Khê: “Ngươi...... Ngươi đừng nghe nàng nói bậy, Như Mặc, ta đi trở về tất nhiên sẽ phạt ngươi.”

“Chỉ cần tiểu thư tốt, nô tỳ vượt lửa quá sông không chối từ.” Như Mặc nói.

“Nha hòan này của ngươi rất trung thành và tận tâm.” Mạnh Ngọc Khê nghe lời Như mặc, ngược lại nở nụ cười, bởi vì Liễu Liên An có hôn ước, nàng chưa từng có nghĩ tới phương diện này, lúc này nghe lời Như Mặc, trực tiếp nhắc tỉnh nàng một chút: “Nàng nói có lý, nếu ngươi làm chị dâu của ta chẳng phải vừa lúc.” Mạnh Ngọc Khê cười vỗ tay một cái, nói như thế.

“Ngươi cũng giễu cợt ta.” Liễu Liên An cúi đầu, chính là một chút đỏ bừng trên mặt càng thêm rõ ràng.

Mạnh Ngọc Khê sử cái ánh mắt với Như Mặc, ý bảo nàng đứng lên, sau đó lôi kéo tay Liễu Liên An nói: “Ta mặc kệ, ta sẽ ngươi làm chị dâu ta.” Nàng dắt cánh tay Liễu Liên An, ôi ở trong ngực nàng làm nũng.


“Ta không xứng với biểu ca.” Liễu Liên An ngập ngừng nói, vẻ mặt mang theo bất an.

“Mới không có.” Mạnh Ngọc Khê cười nói: “Sự ưu việt của ngươi nha đầu nhà ngươi đều thay ta nói ra, ta thấy chuyện này rất tốt, chuyện này ta thay ngươi tìm hiểu.”

“Ngươi......” Liễu Liên An giương mắt, muốn nói lại thôi nói: “Chuyện này, ngươi dính vào đối với ngươi không có lợi.”

“Ai nói không có lợi.” Mạnh Ngọc Khê tính tình bướng bỉnh nổi lên, hơn nữa nàng cũng không thể trơ mắt thấy biểu tỷ rơi vào kết cục thanh đăng cổ phật: “Rất tốt, ngươi liền giao cho ta.”

“Nô tỳ thay tiểu thư cám ơn đại tiểu thư trước.” Như Mặc quyết đoán cười nói.

“Ngươi xem xem cũng là ngươi nha đầu này lanh lợi.” Mạnh Ngọc Khê cong lên mặt mày: “Biểu tỷ, ngươi cũng đừng khóc, nhìn ngươi khóc, ta đau lòng.”

“Ân.” Liễu Liên An ngượng ngùng lên tiếng.

Liễu Liên An rửa mặt xong, dùng nước lạnh đắp đắp mắt, liền tốt hơn rất nhiều, nét thanh sầu trên mặt cũng tiêu tán không ít, nghe được Mạnh Ngọc Khê nói đến chỗ buồn cười, còn dùng khăn tay che miệng cười yếu ớt, điều này làm cho Mạnh Ngọc Khê càng thêm tự trách, từ sau khi đi Vũ Nhạc viện bỏ qua biểu tỷ, lúc trước nói không chừng lúc biểu tỷ nghe được nam nhân kia vô liêm sỉ, vụng trộm khóc thầm đâu.

“Đúng rồi, ta vừa mới ở cửa Vũ Nhạc viện, thấy một cô nương mặc vũ phục lửa đỏ, nàng nhìn rất đẹp.” Liễu Liên An nói, biểu tình trong nháy mắt của Tề Chước Hoa nàng có chút chú ý.

“Đó là tiểu thư Tề phủ, tên là Tề Chước Hoa.” Mạnh Ngọc Khê cười nói: “Lần này tiết mục trên Vạn Thọ, nàng là người chủ sự, ngày thường đẹp, tính tình tốt, năng lực cũng mạnh.”

“Ta nhìn nàng có chút quen mắt, còn cho rằng mình đã gặp qua đâu.” Liễu Liên An nói.


“Có lẽ là biểu tỷ nhớ lầm.” Mạnh Ngọc Khê nói: “Tề phủ có một biểu muội họ Đỗ, Chước Hoa tỷ tỷ nói biểu muội nàng thẹn thùng, hai người hơn phân nửa thời giang đều ở trong phủ, thời gian ra ngoài cũng không nhiều.”

“Thì ra là thế.” Liễu Liên An gật gật đầu: “Nhìn qua thập phần khí thế đâu.”

“Ngày thường nàng không phải như thế.” Mạnh Ngọc Khê nói: “Nha hoàn của biểu muội nàng Vũ Nhạc viện, không chừng là có chuyện gì phiền lòng.”

Cái này có thể giải thích thần sắc của nàng vì sao lạnh như băng, Liễu Liên An buông xuống chuyện này, không dấu vết nịnh hót Mạnh Ngọc Khê, điều này làm cho Mạnh Ngọc Khê thoải mái đồng thời trong lòng càng áy náy, nghĩ qua mấy ngày nữa sau khi Vạn Thọ tiết đã xong, hảo hảo tác hợp chuyện tốt huynh trưởng nhà mình cùng biểu tỷ.

Liễu Liên An thấy Mạnh Ngọc Khê hàm hàm hồ hồ nói lên đợi cho sau khi Vạn Thọ tiết xong sẽ trở về tác hợp chuyện này, trong lòng cũng trầm tĩnh lại, trên mặt đỏ bừng nói: “Ngọc Khê!”

“Tốt lắm ta không nói.” Mạnh Ngọc Khê cười nói: “Thời gian cũng không sớm, ngươi sớm đi trở về đi.”

“Ân.” Lúc này Liễu Liên An đạt tới mục đích của mình, trong lòng thập phần vui mừng, Mạnh Thư Chí bộ dạng tuấn lãng tài học xuất chúng tính tình cũng thuần hậu, có Mạnh Ngọc Khê tác hợp, còn có bản thân nàng cố gắng, phen này tất nhiên là có thể đạt tới mục đích của nàng. Liễu Liên An nghĩ đến tình cảnh mình cùng Mạnh Thư Chí hồng tụ thêm hương, sắc mặt bạo hồng, ngón tay quấy vào khăn tay, xuân tâm đại động.

Mạnh Ngọc Khê chỉ coi là Liễu Liên An thẹn thùng, cười lắc đầu ly khai.

Trong xe ngựa, sau khi không có người bên ngoài, Như mặc cười nói: “Chúc mừng tiểu thư, lần này được đền bù mong muốn.”

Liễu Liên An rụt rè cười nói: “Chuyện còn nói không chuẩn, nếu trước Vạn Thọ tiết, phu nhân định thân cho biểu ca, hết thảy đều là hư ảnh.”

Như mặc cười nói: “Tiểu thư lo lắng nhiều, sang năm là thời điểm biểu thiếu gia ứng thí, phu nhân làm sao ở hậu trạch làm cho biểu thiếu gia phân tâm.”


Kỳ thật Liễu Liên An cũng nghĩ như vậy, nghe Như Mặc mặc sức tưởng tượng tương lai, trên mặt chủ tớ hai người trên mặt mỉm cười không sai biệt. Chính là thế sự khó liệu, chủ tớ hai người không biết, Liễu Liên An thuận miệng nói lời khiêm tốn kia, đúng là nhất ngữ thành sấm.

Lúc Mạnh Ngọc Khê về tới Vũ Nhạc viện, Tề Chước Hoa đã sửa sang lại tâm tình của mình tốt lắm, nói cùng Mạnh Ngọc Khê: “Vừa rồi ta đã xin nghĩ cùng sư phụ, ngày mai phải đi về một phen.”

“Nhưng là có chuyện gì phiền lòng?” Mạnh Ngọc Khê mở miệng hỏi.

Đời trước Tề Chước Hoa cực kỳ hâm mộ nhất đó là hết thảy của Đỗ Oánh Nhiên, bởi vì Đỗ Oánh Nhiên trải qua thật tốt, trong lòng nàng luôn luôn một loại cảm giác vặn vẹo, nếu có thể đem nàng dẫm nát dưới chân...... Nghĩ như vậy, Tề Chước Hoa thở dài nói: “Ta đã nói với ngươi, biểu muội của ta, nàng phải rời khỏi.”

“Ta nhớ rõ ngươi đã nói phụ thân nàng cũng không ở kinh thành, là muốn lập gia đình sao?” Mạnh Ngọc Khê hỏi.

Tề Chước Hoa lắc đầu, giải thích tiền căn hậu quả, nói: “Ta là người nàng thân cận nhất, lần này nàng rời đi, lại......” Tề Chước Hoa muốn nói lại thôi, không dấu vết định tội danh cho Đỗ Oánh Nhiên.

“Nàng như thế nào có thể như vậy!” Chân mày Mạnh Ngọc Khê cau lại, đối Đỗ Oánh Nhiên chưa từng gặp mặt kia thêm chút chán ghét: “Chước Hoa tỷ tỷ ngươi vì nàng, cũng chưa từng ở kinh thành đi lại nhiều một phen, nàng cứ như vậy không rên một tiếng ly khai.”

“Nàng phụ thân đến kinh thành, ta cũng có thể lý giải.” Tề Chước Hoa thở dài nói: “Cùng nàng tương giao một hồi, trước khi nàng cách phủ, ta nghĩ cùng nàng gặp một lần cuối cùng.”

“Ta nguyên bản thường nghe được trong thọai bản có bạch nhãn lang, lúc này đúng là biết thật sự có người như vậy.” Mạnh Ngọc Khê thay Tề Chước Hoa tức giận bất bình.

“Nàng chính là tính tình thẹn thùng, nói không chính xác là có cái gì khó xử.” Tề Chước Hoa quá rõ ràng tính tình Mạnh Ngọc Khê, nói ngược với nàng, càng dễ dàng kích khởi tâm lý phản nghịch của nàng.

Quả nhiên Mạnh Ngọc Khê hừ lạnh một tiếng, biểu tình chán ghét.

“Tốt lắm, không nói chuyện phiền lòng đó.” Tề Chước Hoa nghe tiếng nói: “Biểu tỷ của ngươi, lần này lại đây tìm ngươi, lại là chuyện gì?”


Đề cập đến chuyện biểu tỷ kết hôn, Mạnh Ngọc Khê khó mà nói trắng ra, hàm hàm hồ hồ nói: “Vốn là một chuyện xấu, bất quá, ta nhúng tay, liền muốn cho chuyện xấu thành chuyện tốt.”

Trong lòng Tề Chước Hoa trong lòng, kết hợp với trí nhớ đời trước, rộng mở trong sáng, nguyên lai đúng là lúc này Mạnh Ngọc Khê bắt đầu thiên hướng Liễu Liên An sao, lông mi thật dài ở tạo thành bóng hình quạt dưới mí mắt: “Tuy rằng không biết là chuyện gì, cũng chúc ngươi được đền bù mong muốn.”

“Ân.” Mạnh Ngọc Khê khoái hoạt gật đầu: “Ta cũng vậy nghĩ như vậy, đáng tiếc gần đây vội vàng Vạn Thọ tiết, bằng không ta sẽ trở về.”

“Nếu là chuyện gấp, cùng sư phó xin nghỉ là được.” Tề Chước Hoa ôn hòa nói.

“Cũng không đến mức.” Mạnh Ngọc Khê cười nói: “Tả hữu ca ta sang năm muốn ứng thí, nương ta tổng không đến mức ở hậu trạch......” Tựa hồ phát hiện mình nói cái gì sai lầm, Mạnh Ngọc Khê cấm thanh, le lưỡi.

Tề Chước Hoa thổi phù một tiếng bật cười, trong lòng cũng lạnh lẽo: “Nguyên lai ngươi đúng là tồn ý định này.”

“Hảo tỷ tỷ, chuyện này vạn vạn không thể lộ ra đi ra ngoài.” Mạnh Ngọc Khê nói lỡ miệng, nhào vào người Tề Chước Hoa.

Tề Chước Hoa né ra phía sau từng bước: “vậy muốn xem thành ý của ngươi.”

“Ta có thành ý a.” Mạnh Ngọc Khê cười nói: “Sau Vạn Thọ tiết, chúng ta gặp ở Lưu Tiên lâu.”

“Ngươi nói xem, là chuyện gì xảy ra?” Tề Chước Hoa không chút để ý mở miệng, trong lòng thập phần khẩn trương, chuyện đời trước nàng không biết rõ ràng, nàng muốn tìm hiểu rõ!

Mạnh Ngọc Khê êm tai nói, làm cho Tề Chước Hoa thất thần, nguyên lai đúng là như vậy, lông mi nhẹ chớp, môi thậm chí có chút run run nói: “Có ngươi làm hồng nương, nhất định là mã đáo thành công.”

“Đó là đương nhiên.” Mạnh Ngọc Khê cười đến đắc ý.

Tề Chước Hoa nghĩ đến Đỗ Oánh Nhiên, đời này nàng tự tay đẩy nàng vào vực sâu, nhìn nàng lặp lại vận mệnh kiếp trước của mình, biểu tình nhất thời nói không rõ là giải thoát hay là thống khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui