Hạ Ninh lần nào cũng vậy,đến tiết học quân sự trái tim cô luôn đau nhức, tâm trạng không thể nào vui vẻ.
Nhất là mỗi lần vô tình được thầy gọi ra luyện tập mẫu.
Hạ Ninh đã cố gắng nhắc nhở bản thân rất nhiều lần, rằng thầy là Phó Hằng không phải tên Triệu Hằng kia.
Không phải hắn, chỉ là gương mặt có đường nét giống hắn thôi.
Giữa tiết học thầy cho cả lớp nghỉ giải lao tại chỗ.
Hạ Ninh tìm gốc cây không có bạn học nào ngồi xuống.
Vừa đặt mông ngồi,Sầm Tịnh đã chạy đến.
" Ninh Ninh,cậu sao vậy sao cứ đến giờ học của thầy Phó Hằng cậu lại tâm trạng như vậy.
Cậu có quen thầy sao, mình cảm giác mỗi lần cậu nhìn thấy thầy cậu như gặp ma thế nhỉ".
Sầm Tịnh tò mò nhìn chằm chằm Hạ Ninh.
"Không phải, chỉ là nhìn thầy giống với một người bạn cũ của mình thôi".
Hạ Ninh yếu ớt giải thích.
"Vậy người bạn đó có phải chết rồi không?" Sầm Tịnh nhướng mày.
"Có thể cho là vậy".Hạ Ninh suy tư trả lời.
"Thấy chưa mình đã nói mà,cậu yên tâm đi thầy Phó Hằng là người thật 100% không phải ma đâu.
Cậu nhìn các bạn nữ đang quay quanh thầy ấy kìa".
Sầm Tịnh chỉ tay về hướng các bạn học đang tập trung xung quanh thầy giáo.
Hạ Ninh khóe miệng giật giật.
Cô cũng đâu có nói thầy giáo là ma đâu chứ.
"Hạ Ninh có người tìm cậu".
Hạ Ninh đang nói chuyện với Sầm Tịnh thì có người bạn hét lớn về phía cô nói có người tìm cô.
Trong giờ học thế này cô cũng không biết là ai tìm đến cô nữa.
Nhưng rất nhanh câu trả lời đã đứng trước mặt cô.
"Chào em, chắc em không nhớ anh là ai đâu nhỉ.
Anh xin tự giới thiệu,anh là Hàn Bách.
Anh là người được em cứu giúp hôm trước,nay anh đến đây để nói lời cảm ơn em".
Hàm Bách ngoắc tay về phía sau.
"Chị dâu hoa này tặng chị,99 đóa hoa hồng, tình yêu vĩnh cửu này của lão đại mãi mãi dành cho chị".
Một bạn nam phía sau ôm bó hoa hồng lớn đưa đến trước mặt Hạ Ninh.
Hạ Ninh nhìn thấy có hai bạn nam đi về hướng mình thì đã ngạc nhiên.
Sau đó nhíu chặt mày khi nhìn thấy một trong hai người ôm bó hoa hồng lớn.
Cô liền cảm thấy hôm nay khả năng mình phải lên phòng y tế,thậm chí là "viếng thăm" bệnh viện hơi cao.
Kết quả vừa nhìn thấy bạn học nam đi đầu giới thiệu xong.
Đúng là cô không nhớ đã từng giúp cậu ta khi nào.
Nhưng không kịp suy nghĩ nhớ lại thì cậu bạn còn lại đã lập tức ôm bó hoa đưa cho cô.
Cô che mũi lùi nhanh về phía sau.
Tuy nhiên, vì lý do nguyên chủ cực kỳ nhạy cảm,thậm chí đi ứng rất nặng với hoa hồng.
Cho nên mặt cô đã trắng bệch,mồ hôi lạnh túa ra đầy trán,và cuối cùng là cô hắc xì dữ dội.
A Đạt người ôm bó hoa tươi cười đưa tới nhưng chị dâu tương lai của cậu lại bịt mũi, lùi lại phía sau.
Cuối cùng còn hắc xì dữ dội.
Nụ cười lập tức cứng lại trên mặt cậu, nhíu mày quay lại nhìn lão đại nhà mình.
"Lão đại, lão đại hình như chị dâu dị ứng với phấn hoa hồng thì phải".
A Đạt khó xử.
Hàm Bách nhìn biểu hiện khác thường của cô gái, thì không cần A Đạt nói cũng biết.
Cô gái này dị ứng với hoa hồng rồi.
Anh nhíu mày cảm thấy hôm nay mình ra đường hình như không coi ngày rồi.
Bước đầu làm quen đã thảm không thể nào thảm hơn.Anh gấp rút lo lắng.
"Hạ Ninh,em dị ứng với phấn hoa hồng sao.
A Đạt mau mang bó hoa đi vứt đi,nhanh lên".
"Dạ,dạ em đi vứt liền đây".
A Đạt vội vàng ôm bó hoa chạy mất.
Nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng cho lão đại nhà mình.
Tưởng đâu tặng bó hoa to cô gái nào cũng sẽ thích, nhưng ai ngờ chị dâu lại dị ứng với hoa cơ chứ.
Nhìn phản ứng còn hình như dị ứng rất nặng nữa.
A Đạt âm thầm thắp nén hương cầu nguyện cho lão đại trong lòng.
" Ninh Ninh,cậu không sao chứ.
Cậu dị ứng với hoa sao.
Trời ạ,con gái đều thích được tặng hoa.
Cậu lại dị ứng với hoa,vậy không phải mất mát lắm sao.
Huống chi cậu lại còn là nữ thần đại học y, kiểu này không phải ai tặng cậu hoa đều đang gián tiếp mưu sát cậu sao chứ".
Sầm Tịnh ngạc nhiên trước phản ứng của Hạ Ninh,sau đó liếc nhìn Hàm Bách bên cạnh rồi không ngừng mưu tính trong lòng.
Nghe Sầm Tịnh nói mình gián tiếp mưu sát Hạ Ninh.
Hàm Bách bối rối giải thích.
" Hạ Ninh,xin lỗi em.
Tôi thật sự không biết em dị ứng với hoa,em không sao chứ hay tôi đưa em đến bệnh viện".
"Không cần, không phải lỗi của anh".
Hạ Ninh khó khăn lên tiếng.
Cô cảm thấy đầu mình nặng dần, ngực thắt lại cực kỳ khó thở,tay chân bủng rũn không còn lực.
Trước mặt mơ màng rồi lập tức tối sầm.
Hạ Ninh trực tiếp ngất xỉu ngã xuống đất.
Sầm Tịnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được Hạ Ninh,nên cô không bị ngã xuống đất.
"A...Ninh Ninh,cậu làm sao vậy.
Mau mau tỉnh lại,Ninh Ninh cậu đừng làm mình sợ." Sầm Tịnh hoảng loạn đỡ lấy Hạ Ninh,không ngừng gọi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...