\-Ninh Ninh, ở đây?.
-Thấy Hạ Ninh ở cửa Hàn Trì lên tiếng gọi.
\-Hôm nay sao tự nhiên lại hẹn mình uống trà sữa ở đây thế?quán này đẹp nhỉ.
-Hạ Ninh nhìn xung quanh.
\-Cũng không có gì, mình chỉ muốn thông báo cho cậu một tin vui thôi.
-Hàn Trì mỉm cười
\-Tin vui gì thế?cậu nhận được học bổng gì sao?mà mới nhập học thì làm gì có học bổng gì nhỉ?.
-Hạ Ninh tò mò.
\-Không phải học bổng.
-Hàn Trì dở khóc dở cười.
\-Vậy là chuyện gì?
\-Cậu nhìn mình nhé.
Hàn Trì mỉm cười chống tay lên bàn đứng dậy.
Cậu bước từng bước nhỏ ra khỏi bàn,sau đó nhích từng bước về phía bên Hạ Ninh.
Hạ Ninh trợn tròn mắt nhìn Hàn Trì,sau đó mỉm cười vui vẻ.
Hàn Trì bước đến ngồi vào ghế trống kế bên Hạ Ninh,cậu mỉm cười.
\-Đây là kết quả điều trị bấy lâu của bác sĩ Hạ,Bác sĩ Hạ đã vất vả nhiều rồi.
\-Mình biết là cậu sẽ đứng lên được,đi được mà.
Hạ Ninh khá bất ngờ vì Hàn Trì có thể đi được nhanh như vậy, nhưng chỉ là bất ngờ chứ không hề ngạc nhiên chút nào, bởi vì cô cũng không đến mức không tin vào y thuật của mình.
Không ai biết được cảm xúc lúc này của Hàn Trì vui vẻ đến mức nào,khi cậu đứng lên và đi được,cậu đã nghĩ ngay tới cô,cậu cũng muốn chia sẻ niềm vui này với cô,và cũng muốn cô là người đầu tiên nhìn thấy cậu có thể đứng lên đi được.
Kể từ hôm nay cậu có thể có tư cách đứng cạnh cô,theo đuổi cô và thậm chí đã có đủ dũng khí để cho cô biết được tình cảm cậu dành cho cô là nhiều như thế nào.
Phía bên ngoài quán,một ánh mắt ghét lạnh đang nhìn chằm chằm về phía hai người trong quán đang nói cười vui vẻ với nhau.
Thái Vi Vi nghe Hạ Ninh nói chuyện điện thoại, biết được Hạ Ninh hẹn với Hàn Trì nên đã cố tình đi theo,và không ngờ khiến cô chứng kiến cảnh tượng ngạc nhiên như vậy,khi thấy Hàn Trì đứng lên và đi về phía Hạ Ninh,cô đã vui mừng và sung sướng như thế nào.
Rốt cuộc cậu cũng có thể đứng lên, cũng có thể đi lại được rồi,cậu có thể trở thành người bình thường rồi, như vậy hôn ước của cô và cậu có thể cứu vãn rồi phải không?.
Nghĩ tới đây đột nhiên gương mặt cô cứng lại, nhưng với sự tồn tại của con nhỏ Hạ Ninh kia, liệu cậu có thèm để ý tới cô nữa không,hay là giống như bây giờ vui vẻ ăn mừng với con nhỏ lẳng lơ này.
Cô tuyệt đối sẽ không để con nhỏ đó tiếp tục quyến rũ Hàn Trì của cô,Thanh Mai trúc mã không phải điều yêu nhau,cưới nhau sao,cô nhất định cũng phải như vậy.
Đời này ngoài cô ra,đừng hòng có ai mong cướp lấy Hàn Trì.
Trong mắt Thái Vi Vi bây giờ tràn ngập sự điên cuồng mà không ai nhìn thấy.
Cô ấy đã điên cuồng đến mức không còn biết phải trái đúng sai.
Chuyện lần trước tuy suýt chút thì cô bị cảnh sát tóm được, nhưng cũng mai là cô vẫn không sao,vì vậy lần này cô tự nói với mình nhất định phải cẩn thận,không thể vì con nhỏ lẳng lơ này mà bị bắt được.
Thái Vi Vi cười lạnh rồi quay người bước đi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_…! \_\_\_\_\_\_
\-Mau mau gọi cho Tiểu Nguyệt để thông báo tin vui này cho cậu ấy biết với đi, chắc chắn cậu ấy sẽ vui đến mức hét lên cho cậu xem.
-Hạ Ninh vui vẻ lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Nguyệt.
Hàn Trì không phản đối ngồi một bên nhìn Hạ Ninh chăm chú,trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
\-Tiểu mỹ nhân,gọi cho trẫm có gì không?
\-Bà sao vậy?nghe giọng mệt mỏi thế,bà bị bệnh à?.
\-Bệnh tương tư giai đoạn cuối thôi.
hazi.
.
mà có chuyện gì bà nói đi,bà chưa bao giờ khơi khơi mà chủ động gọi điện thoại cho tôi đâu.
Có chuyện gì nói mau.
\-Bà cũng nhạy cảm quá rồi đó, đúng là có tin vui muốn thông báo cho bà đây.
\-Tin gì?bà có bạn trai?hay có chồng sắp cưới?.
\-Bà bớt nghĩ linh tinh lại đi,chuyện vui chính là Hàn! Trì….
Đi! Được! Rồi.
-Hạ Ninh vui vẻ nhấn mạnh từng từ một với Tiểu Nguyệt.
Khác với dự đoán,Hạ Ninh không hề nghe thấy tiếng hét ngạc nhiên, bất ngờ nào phát ra từ điện thoại,đổi lại chỉ là một sự im lặng.
\-Nè, Tiểu Nguyệt bà có nghe tôi nói không đó,sao bà im re vậy.
\-Tôi nghe rõ rồi,tôi đang suy nghĩ vấn đề quan trọng.
\-Bà nghệ rồi sao không chúc mừng Hàn Trì,mà suy nghĩ vấn đề quan trọng gì thế.
-Hạ Ninh tò mò phản ứng có phần khác người của Tiểu Nguyệt.
\-Tôi đang suy nghĩ có nên bỏ Hoàng hậu của tôi sang một bên để lập Hàn mỹ nam thành hoàng hậu của tôi không?.
Bên này Hạ Ninh nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt.
\-Bà nói thật đấy à.
Chẳng phải bà đã từng nói đời này không phải Lâm khiết tuyệt không gả sao? giờ lại vì Hàn Trì mà bỏ cuộc rồi à.
\-Tôi cũng đang khổ tâm lắm này.
Mỹ năm quá nhiều,mà tôi thì chỉ có một, biết làm sao cho các nàng vừa lòng hết đây.
Nhưng mà đành phụ Hàn mỹ nam vậy,trẫm đây có lòng mà không có sức,Hazi! trẫm đã lỡ cướp….
à mà không có gì.
\-Bà cướp cái gì?lỡ cái gì đấy.
\-Không có gì,bà chúc mừng Hàn Trì giúp tui nhé.
Khi nào tui ra thủ đô thì ăn mừng sao nha.
\-Biết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...