Hàn Trì cùng Hạ Ninh đi đến bên dãy ghế ngồi, nhưng trong lúc đi ngang qua Hạ Ninh một nhân viên phục vụ đang bê khay rượu "vô ý" vấp ngã làm đổ khay rượu,và một ít rượu đã bắn lên chiếc váy của Hạ Ninh.
Hạ Ninh nhíu mày.
\-Ninh Ninh,Cậu không sao chứ?.
-Hàn Trì cậu mày lo lắng.
\-Không sao, chỉ là váy của mình bị dính rượu bẩn mất rồi.
-Hạ Ninh nhăn mặt.
\-Xin lỗi cô, thành thật xin lỗi,tôi không phải cố ý,xin cô vui lòng bỏ qua cho.
-Nhân viên phục vụ cúi thấp đầu xin lỗi Hạ Ninh.
\-Được rồi,lần sau cô cẩn thận một chút,tôi không sao chỉ dính một ít để tôi vào nhà vệ sinh rửa sạch là được.
-Hạ Ninh cũng không muốn làm lớn chuyện, sợ ảnh hưởng đến buổi tiệc của bà nội Lục thì không tốt.
\-Cảm ơn cô,thật sự cảm ơn cô.
-Nhân viên phục vụ rối rít cảm ơn Hạ Ninh, ở nơi Hạ Ninh không nhìn thấy còn nở một nụ cười lạnh.
\-Hàn Trì,cậu ngồi đây nhé, mình vào nhà vệ sinh rửa một chút.
-Hạ Ninh nói với Hàn Trì một tiếng rồi cất bước đi về hướng nhà vệ sinh.
Hơn 20 phút sau,Hàn Trì thấy Hạ Ninh đi đã lâu mà không thấy quay lại chợt cậu thấy lo lắng, bất an, lấy điện thoại ra gọi, nhưng gọi mãi không có ai bắt máy, Hàn Trì càng sốt ruột,suy đi nghĩ lại không còn cách nào khác,đành nhờ nhân viên phục vụ gọi Lục Cảnh Phong đến cầu cứu.
Dù sao đây cũng là nhà của anh.
\-Cậu tìm tôi sao?có chuyện gì hay là muốn khoe cậu và cô ấy mặc đồ đôi,kêu tôi bỏ cuộc, nếu cậu có suy nghĩ đó thì….
(nằm mơ đi).
-chưa kịp nói ra đã bị Hàn Trì cướp lời.
\-Ninh Ninh mất tích rồi.
-Hàn Trì trong lòng nóng như lửa đốt,lo lắng cho sự an toàn của Ninh Ninh nên cũng không rảnh đâu đôi co nhiều lời với Lục Cảnh Phong.
Lục Cảnh Phong giật mình,lạnh mặt hỏi lại.
\-Cậu nói cái gì?
\-Hạ Ninh không thấy đâu nữa rồi, vừa rồi cô ấy bị nhân viên phục vụ làm đổ rượu,nên cô ấy nói đi nhà vệ sinh rửa một chút, nhưng đã hơn 20 phút rồi vẫn chưa thấy cô ấy quay lại,tôi đã gọi cho cô ấy nhiều lần, nhưng không có ai nghe máy cả.
Tôi sợ cô ấy đã gặp chuyện gì rồi.
-Hàn Trì càng nói càng lo lắng.
Lục Cảnh Phong cau chặt mày,không hỏi nhiều lập tức lấy điện thoại ra.
\-Đến phòng giám sát,tra tất cả các camera,mau chóng tìm ra cô ấy cho tôi, bảo tất cả các đội cảnh vệ mau chóng hành động,cho dù lục soát từng ngóc ngách trong nhà cũng phải tìm ra.
Trợ lý Lý toát mồ hôi lạnh,không cần đại Boss nói tên,anh cũng hiểu "cô ấy" trong lời nói kia là ai, người có thể khiến cho đại Boss tức giận,nổi lên sát khí,không quản khách khứa,mà trực tiếp cho người lục soát khắp nơi,thì chỉ có thể là bà chủ tương lai "Hạ Ninh" thôi.
Ai lại không biết sống chết dám đụng đến bà chủ tương lai ngay trong nhà của đại Boss vậy chứ, khiến cho anh muốn yên yên ổn ổn ăn tiệc mừng thọ cũng không được.
Nếu bắt được tên đó,không cần đại Boss nói anh cũng giao chúng cho tử thần bang với lệnh cấp A.
Hừ lạnh một tiếng, trợ lý Lý nhanh chóng làm việc đại Boss giao.
10 phút sau.
\-Tổng Giám Đốc camera cho thấy cô Hạ đi vào nhà vệ sinh nhưng không thấy cô ấy ra,tôi cũng đã sai người tìm kiếm kỹ lưỡng trong nhà vệ sinh nhưng không tìm thấy người.
Lục Cảnh Phong nhíu mày, sát khí trong mắt ngày càng nồng đậm,kẻ nào dám động đến một sợi tóc của cô ấy,anh sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
\-Gửi đoạn băng giám sát vào điện thoại cho tôi.
Xem đoạn băng video giám sát trợ lý Lý gửi qua,anh nhíu mày đúng là chỉ thấy cô gái nhỏ đi vào mà gần 20 phút cho đến khi anh phát lệnh lục soát cũng không thấy ra,vậy người đâu.
Anh xem lại lần nữa, chợt sáng tỏ.
\-Phút thứ 10,có một người tạp vụ đẩy chiếc xe dụng cụ từ bên trong ra, rất có thể cô ấy ở trong đó,mau kêu người đi tìm kiếm và lục soát chiếc xe,đồng thời tìm cho ra người tạp vụ kia cho tôi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_…….
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Lâm Tổng, tiếp theo chúng tôi phải xử lý cô ta như thế nào?Còn nhỏ này cũng khá xinh đẹp đấy,hay anh có thể cho chúng tôi nếm thử mùi vị rồi hãy….
.
\-Đừng có làm bậy,nhanh chóng giải quyết cô ta trước khi có người phát hiện ra đi,cô ta đến cùng với Hàn Thiếu, nếu bị phát hiện các người sẽ nhanh chóng bị lôi đầu ra đấy.
-Người đàn ông cảnh cáo.
\-Vậy giờ phải giải quyết thế nào đây?
\-Đem cô ta lên cầu Thiên Tần ném xuống làm mồi cho cá đi.
-Người đàn ông cười lạnh.
\-Lâm Khải,anh đang nói chuyện điện thoại với ai thế,bà ngoại tìm chúng ta,mau vào thôi anh.
-Giọng Tống Văn Tĩnh vang lên sau lưng Lâm Khải.
Lâm Khải vội vàng cúp máy,quay người mỉm cười với Tống Văn Tĩnh.
\-Được, chúng ta mau vào thôi,đừng để bà ngoại chờ.
\-Vừa rồi em nghe anh nói ném cái gì cho cá thế?.
-Tống Văn Tĩnh nghi ngờ hỏi.
\-Không có gì,em cũng biết ở phòng làm việc của anh có một chậu cá cảnh mà,lúc anh đi quên cho nó ăn,nên gọi điện thoại kêu trợ lý vào chỗ ăn thôi,là ném thức ăn đâý.
-Lâm Khải cười cười khoác vai Tống Văn Tĩnh.
\-Phải không?.
\-Đương nhiên,anh có bao giờ nói dối em đâu,mau vào đi để bà ngoại chờ lâu,bà lại nổi giận đấy.
(Tác giả: vì lý do sức khỏe,tg cũng mất tích theo Hạ Ninh ít hôm nhé, trở lại sẽ bão chương cho các bạn nhé.
^\_^).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...