-Để dì làm cho,con mau về phòng tắm,thay một bộ đồ thật xinh đẹp đi.Hôm nay Tiểu Ninh của chúng ta là nhân vật chính, phải thật thật xinh đẹp mới được.
\-Vậy con về phòng thay đồ trước.
Hạ Ninh cũng không giúp gì nhiều.
Vì là "bệnh nhân" trong mắt dì Bạch nên dì ấy không cho cô làm gì hết.
Nhưng cô kiên quyết muốn phụ, nói mãi năn nỉ lắm,dì Bạch mới cho cô phụ nấu một món.
Cô chọn món cá,làm món cá hấp nấm hương.
Món sở trường của cô ở kiếp trước.
Lúc trước Thái tử rất thích ăn món này do cô làm.
Chợt nhớ về Thái tử,cô cụp mắt cười tự giễu.
Người đàn ông mà kiếp trước cô đã dùng sự an nguy của mình.
Lộ ra bí mật quan trọng có thể nguy hiểm đến tính mạng của cô cho người khác biết,để cứu mạng hắn.
Sau đó còn vì hắn mà làm nhiều chuyện, giúp hắn nhận được sự tín nhiệm của Hoàng đế.
các triều thần cũng đứng về phía hắn.
Cô một lòng một dạ với hắn.
Những tưởng cuối cùng mình sẽ là thái tử phi,sống hạnh phúc bên cạnh hắn.
Nhưng đó hoàn toàn chỉ là ảo tưởng của cô,không có Hoàng tử phi,mà còn trả giá bằng tính mạng của mình.Nghĩ lại cô thật sự hận bản thân mình,đã quá tin tưởng vào người khác.
Nực cười nhất là hai người quan trọng nhất,tin tưởng nhất của cô lại bắt tay nhau hãm hại cô.
Khiến cô cuối cùng phải chết một cách thê thảm như vậy.
Lúc nhảy xuống vách núi cô đã uống viên thuốc độc mà trước đó cô không nghĩ một ngày cũng có lúc mình bắt buộc phải uống nó.
Đó là thuốc làm cho máu cô nhiễm độc.
Cô sợ có ngày cô không may chết đi,thi thể cô sẽ bị người khác rút lấy cạn máu,nên cô đã chế ra độc này.
Nhớ lại cô lại thở dài...!lắc đầu một cái cô không muốn nhớ lại những việc không vui của kiếp trước nữa.
Nếu ông trời đã thương cô,cho cô được sống lại lần nữa.
Cô nhất định sẽ trân trọng và thận trọng hơn,sẽ tuyệt đối không để bản thân mình quá tin tưởng vào một người nào nữa, nhất là đàn ông.
Nếu Bà Nội Lục biết được suy nghĩ này của cô thì có khi phải khóc ròng.
Bởi vì con đường để cháu trai của bà,có thể thu phục cháu dâu này về nhà, đã trở nên khó khăn hơn nhiều rồi.
Vừa trở về phòng cô đã nhận được điện thoại của người anh trai.
\-Anh.
\-Tiểu Ninh sinh nhật vui vẻ.
Em đã nhận được hoa và quà của anh gửi chưa?
\-Rồi ạ, cảm ơn anh.Bó hoa rất đẹp,em rất thích.Còn có chuyện này em muốn hỏi anh,cái thẻ kia là sao?
Lúc trưa,cô nhận được một bó hoa thạch thảo to,kèm theo một chiếc hộp nhỏ,trong chiếc hộp là thẻ tín dụng.Cô nghi ngờ không biết của ai, thì nhìn thấy tấm thiệp nhỏ."Em gái sinh nhật vui vẻ.ký tên Hạ Đình"
\-Mật mã thẻ là sinh nhật em.
Anh hai không biết phải tặng gì cho em,nên anh hai chỉ có thể không thành ý mà tặng em thẻ tín dụng.
Em thích cái gì thì mua cái đó.
\-Nhưng chẳng phải anh hai đã tặng hoa rồi sao.
Hơn nữa mỗi tháng anh đã cho em rất nhiều tiền rồi.
Em xài không hết đâu.
\-Hoa không sao đủ,dù sao cũng là sinh nhật 18 tuổi của em mà, phải tặng cái gì đáng giá một chút chứ,còn cái thẻ em cứ tùy ý sử dụng,mua món đồ mình thích,đừng có tiếc tiền,anh hai không thiếu chút tiền đó đâu.Miễn em gái anh vui vẻ,sống thoải mái là được.-Hạ Đình cưng chiều nói.
\-Vậy thôi được,em cảm ơn anh.-Hạ Ninh thấy Hạ Đình đã nói như vậy rồi.Cô cũng không tiện từ chối nữa.
\-À anh nghe dì Bạch nói hôm nay em có làm cơm mời bạn bè đến.
Anh thật sự rất vui,sinh nhật thì phải như vậy mới được chứ.Thôi được rồi.
Anh không làm phiền em nữa.
Em mau đi thay một cái váy thật đẹp để đón bạn đi.Anh cúp máy đây.Tiểu Ninh sinh nhật vui vẻ nhé.tạm biệt.
\-Cảm ơn anh,tạm biệt.
Bên ngoài phòng khách.
\-Bác Lục và cháu Lục ngồi chơi nhé, Tiểu Ninh về phòng thay đồ rồi.-Dì Bạch mở cửa cho hai bà cháu Lục Cảnh Phong vào nhà.
Lục Cảnh Phong nhìn về phía bàn ăn thì bất ngờ ngạc nhiên,sau lại có bánh kem.Là sinh nhật của ai đây.
\-Dì Bạch,hôm nay là sinh nhật dì sao?- Lục Cảnh Phong lên tiếng hỏi ra thắc mắc của mình.
Bà nội Lục nghe cậu hỏi cũng nhìn về phía bàn ăn, thấy có bánh kem cũng ngạc nhiên hỏi:-Sinh nhật cháu sao,vậy mà không nói cho ta biết,ta chuẩn bị quà cho cháu.
\-Không phải,không phải.Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Tiểu Ninh.-Dì Bạch lắc đầu cười.
\-Sinh nhật Của Tiểu Ninh sao?Ôi làm sao bây giờ,sao lại không nói cho ta biết chứ để ta còn chuẩn bị quà cho con bé.-Bà Nội Lục bất ngờ.
Lục Cảnh Phong nghe vậy thì nhíu mày suy nghĩ.Rồi đứng lên quay sang hai người nói rồi ra khỏi nhà.
\-Bà nội ngồi chơi, cháu về nhà một chuyến rồi sẽ quay lại.
Dì Bạch cháu về một chút sẽ sang ngay.
\-À...cháu về nhà sao,vậy ta không cần phải đi về nữa, cháu vào phòng ta, lấy giúp ta cái hộp màu đỏ trong hộc tủ đầu giường mang sang đây cho ta.-Bà Nội Lục vừa định quay về lấy cái hộp đựng vòng cẩm thạch của bà sang đây tặng cháu dâu tương lai,không ngờ lại nghe thằng cháu trai này cũng muốn về nhà nên kêu cháu trai lấy giúp bà luôn.
Nghe bà nội nói lấy cái hộp đỏ.
Lục Cảnh Phong giật mình,đó không phải là cái hộp đựng vòng cẩm thạch gia truyền của bà sao.
Đó là chiếc vòng bà cố tặng cho bà nội.
Bà nội lúc trước cũng đã tặng cho mẹ anh.
Nhưng sau khi mẹ anh qua đời.
Bà đã thay mẹ anh giữ nó, nói là sau này sẽ tặng lại cho cháu dâu tương lai.
Vậy mà giờ bà lại định tặng nó cho Ninh Ninh.Anh nhếch khóe miệng.Rồi vội vàng mở cửa ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...