\-Ta đã nói là cháu trai ta ở đây mà,cậu mau cho ta vào đi.
.
\-Bà à,không có thẻ ra vào, cháu không cho bà vào được.
\-Nhưng cháu trai ta ở đây,cậu cứ kiểm tra đi,cháu trai ta là Lục Cảnh Phong, ở nhà số mấy nhỉ….
à! Nhà số 288,lầu 12.
\-Cháu làm sao biết chủ nhân căn hộ đó có phải cháu trai bà hay không?
\-Nó là cháu trai ta mà, cái cậu này! cậu gọi điện thoại lên đó cho nó đi, hỏi có phải bà lão này là bà nó không.
\-Cháu đã gọi rồi, nhưng không thấy chủ hộ bắt máy, chắc là không có ở nhà, nếu thật sự là cháu trai bà,bà gọi cho cậu ấy đi.
\-Lúc đi ta đi vội quá, bỏ quên điện thoại ở nhà rồi.
\-Vậy bà đọc số điện thoại đi cháu gọi giúp bà.
\-Được, được, số là! 0939888xxx.
cậu mau gọi đi.
\-Bà chờ cháu một lát, cháu gọi ngay cho bà…
\-Bà à! Số điện thoại không liên lạc được.
\-Sao lại như vậy,số đúng rồi mà.
\-Bà à! Hay bà quay về đi, cháu không cho bà vào được đâu.
-Anh bảo vệ cực kì đau đầu với bà lão trước mặt, nhìn cách ăn mặc sang trọng của bà,chắc không phải dân lừa đảo vào chung cư để trộm cắp.
Nhưng cũng không thể vì vậy cho bà ấy vào được,cậu đang đau đầu thì nghe được giọng nói của một cô gái.
\-Bà à!Bà có cần cháu giúp gì không.
Bà Nội Lục đang không biết làm sao để cậu bảo vệ cho bà vào, bà nghe được giọng nói dễ nghe của một cô bé,bà nhanh chóng kể lại việc của mình để nhờ cô bé giúp,thật sự bà không biết phải làm sao.
\-Cháu gái nhỏ,cháu mau giúp ta đi,chuyện là vì lúc đi ta đã đãng trí bỏ quên điện thoại ở nhà,nên không gọi cho cháu trai đón ta được,khó khăn lắm ta mới đi được tới đây.
Đúng lúc thằng cháu này không có nhà,làm không có cách nào chứng minh để ta vào được.
Cháu có cách nào giúp ta không?
Hạ Ninh vừa đi vào cổng chung cư đã thấy một bà Lão ăn mặc cao quý,đang vừa nói chuyện,tay vừa đấm đấm nhẹ vào thắt lưng,anh bảo vệ ngồi bên trong có lẽ không nhìn thấy động tác của bà,nên vẫn không kêu bà vào trong ngồi,mà hai người vẫn đang đôi co nói chuyện gì đó,trông vẻ mặt anh bảo vệ rất khó sử,còn mày của bà lão đang cau lại, gương mặt gấp gáp căng thẳng.
Cô biết lưng của bà chắc đang đau nên cô nhanh chóng bước qua hỏi thăm,xem bà có cần giúp đỡ gì không.
\-Bà không nhờ anh bảo vệ gọi cho cháu bà xác nhận sao ạ.
\-Đã gọi rồi nhưng không liên lạc được.
-Anh bảo vệ thấy Hạ Ninh cũng vui mừng ra vẻ cầu cứu.
\-Vậy bà có ảnh chụp chung với cháu trai bà không,hay số điện thoại nào khác có thể tìm được cháu trai bà.
\-À!có! có,ta quên mất,mau! mau gọi vào số này.
.
0909356xxx,đây là số điện thoại trợ lý của cháu trai ta,cậu mau gọi đi.
\-Bà chờ cháu một lát,-anh bảo vệ nhanh chóng bấm số gọi.
\-Có thể cho bà vào trong phòng của anh ngồi chờ không,bà đã đứng cả buổi rồi.
Thấy anh bảo vệ gật đầu đồng ý.
Cô một tay xách hộ hành lý của bà vào trong phòng bảo vệ,một tay đỡ bà đi vào bên trong ngồi.
\-Cảm ơn cháu gái nhỏ nhiều nhé, nếu không có cháu,ta thật sự không nhớ ra số liên lạc của trợ lý cháu trai ta mất.
-Bà nội Lục liếc anh bảo vệ một cái rồi quay sang Hạ Ninh mỉm cười:- hơn nữa nếu không có cháu, chắc bà già này phải đứng đến gãy chân mất.
Anh bảo vệ nghe bà nói vậy,quay sang xin lỗi vì sự thiếu quan tâm,vô ý của mình.
Cùng lúc đó anh bảo vệ cũng đã gọi được cho số điện thoại bà lão vừa cho.
\-Alo! Chào anh,tôi gọi từ phòng bảo vệ của chung cư Lạc Thần,có bà Lão muốn nói chuyện với anh.
\-Bà ơi.
.
-Anh bảo vệ đưa điện thoại cho bà.
\-Tiểu Lý!Là Bà nội Lục đây,có Cảnh Phong ở đó không.
\-Đúng,Ta đang ở chung cư,ta không gọi được cho Cảnh Phong,nên bảo vệ không cho ta vào.
\-Hả!Nó đang họp sao,bao giờ xong.
Được, được,vậy cháu nói với bảo vệ đi.
Ta sắp mệt chết rồi.
\-Cậu nghe đi.
-Bà quay sang trả điện thoại lại cho anh bảo vệ.
\-Được.
Tôi biết rồi.
Tôi sẽ lên mở cửa cho bà.
Thật sự xin lỗi anh.
Sao khi xác nhận xong bà nội Lục được anh bảo vệ đưa lên,Hạ Ninh bước lên đỡ lấy cánh tay bà,cũng đi theo vào thang máy.
Thấy cô gái nhỏ cũng theo vào,còn quan tâm đỡ lấy cánh tay bà.
Bà vui vẻ,thân thiết hỏi:- Cô gái nhỏ! cháu cũng ở đây à?
\-Nhà cháu ở đây, lầu 12 căn 289.
\-Ối trời đất ơi,ra cháu là hàng xóm nhà cháu trai ta à.
-Bà nội Lục ngạc nhiên.
\-Cháu trai bà ở lầu 12 luôn sao ạ?-Cô cũng ngạc nhiên.
\-Đúng rồi, lầu 12, căn 288.
Cháu trai ta tên Lục Cảnh Phong.
-Bà rất mừng vì sự trùng hợp này,tuy mới gặp được cô, nhưng bà rất thích cô gái nhỏ này, vừa xinh xắn,lại ngoan ngoãn,tốt bụng nữa.
Bà đột nhiên nhảy ra ý nghĩ muốn cô làm cháu dâu của bà, cứ nghĩ đến việc cả ngày ở chung với cô gái nhỏ này cảm giác hẳn là rất tốt.
Bà cười thầm, rồi âm thầm ra quyết định nhất định phải ghép đôi cô gái nhỏ này cho cháu trai bà.
Nếu Hạ Ninh biết được chỉ vô tình giúp đỡ một chút mà cô đã trở thành cháu dâu tương lai trong suy nghĩ của bà,không biết cô sẽ phản ứng thế nào.
\-Vậy cũng trùng hợp thật.
-Cô cũng mỉm cười vì sự trùng hợp này,cô không nghĩ anh hàng xóm đã dọn vào ở cả tuần mà cô chỉ gặp được một lần lúc anh ta đau dạ dày, rồi giúp đỡ hôm ấy,lại có một người bà thú vị như vậy.
Bởi vì trong suy nghĩ của cô,và nhận xét của dì Bạch,anh ta là người cổ quái, lãnh cảm, lạnh lùng.
\-Vậy lúc nào cháu rảnh có thể sang chơi với ta không,hay ta sang nhà cháu chơi cũng được, cháu trai ta chắc đi làm suốt không có thời gian chơi với ta đâu.
-Bà nội Lục vui vẻ nắm tay Hạ Ninh đề nghị.
\-Được ạ, cháu ở nhà cũng chỉ có hai dì cháu thôi, ngoài lúc đi học ra cháu chỉ ở nhà.
Bà nội Lục vừa định hỏi còn Bà mẹ cháu đâu, thì thang máy mở ra.
Bà chỉ có thể nuốt câu hỏi vào, chờ khi khác lại hỏi vậy.
Bà đi theo bảo vệ đến căn nhà, trước khi vào nhà bà hỏi Hạ Ninh có muốn vào nhà ngồi một lát không.
Hạ Ninh lắc đầu từ chối hẹn khi khác, nói lý do vì dì cô đang trông cô ở nhà.
Nhưng thật ra cô đang rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc,tuy chỉ xoa bóp cho Hàn Trì không lâu, nhưng cánh tay cô đã mỏi nhừ.
\-Vậy hẹn cháu khi khác vậy,à ta vẫn chưa biết tên cháu?.
-Trước khi để cô gái nhỏ về nhà bà không quên hỏi tên cô gái nhỏ tương lai có thể thành cháu dâu của bà.
\-Cháu tên Hạ Ninh,bà có thể gọi cháu là Ninh Ninh hay Tiểu Ninh cũng được ạ.
\-Vậy ta gọi cháu là Tiểu Ninh nhé.
\-Được ạ,vậy cháu gọi bà là gì được ạ.
\-Cháu gọi ta là Bà nội Lục là được.
-Bà định nói cháu gọi ta là Bà nội là được, tương lai cháu cũng là cháu dâu ta.
Nhưng bà biết chưa phải lúc, nếu bà nói như vậy sẽ dọa đến cô gái nhỏ mất.
\-Vậy Bà nội Lục,bà mau vào nhà nghỉ đi, cháu cũng về nhà đây ạ.
Tạm biệt bà.
-Cô vẫy tay tạm biệt bà, chờ bà vào nhà,i cô quay về mở cửa vào nhà
\-Cháu mau về nhà đi,ta cũng vào đây.
tạm biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...