5ỗi lần đều do Trịnh Bội Bội làm lỗi, đạo diễn kiên trì bắt quay lại, nhưng mỗi lần Trịnh Bội Bội đều mắc sai lầm đúng như vậy.
Được ảnh đế Lạc hôn một cái, không ngờ cô ta còn hôn đáp lại ảnh đế Lạc, đạo diễn tức giận mắng cô là đồ “háo sắc“. Chỉ vì ảnh đế Lạc quá mê người, Trịnh Bội Bội dù sao đang trong độ tuổi mơ mộng nên khó có khả năng tự khắc chế loại xúc động này. Sau khi hết cảnh hôn là tới lượt Cảnh Y Nhân ra sân.
Trịnh Bội Bội đoán được Cảnh Y Nhân sẽ nhân cơ hội đánh mình cho nên đã sớm đánh tiếng với đạo diễn.
Cho nên đợi tới lúc Cảnh Y Nhân ra, đạo diễn liền kêu nhắc nhở cô: “Lát nữa cô tát Bội Bội hãy dùng động2tác giả!” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân nhíu mày, vẻ mặt ngưng lại: “Xin lỗi đạo diễn, tôi sẽ không giả vờ, đóng phim phải tập trung, có thể rất thật vì sao lại không thật, như vậy mới diễn chân thật được!” “Rốt cuộc là cố làm đạo diễn hay tôi làm đạo diễn? Nếu mặt Trịnh Bội Bội bị đánh đỏ thì tiếp theo sẽ quay như thế nào?” Cảnh Y Nhân nhếch khóe miệng: “Tôi sẽ cố gắng nhẹ tay một chút!” “Được rồi! Cô đừng đánh mặt cô ấy đỏ lên là được! Tiếp tục tiếp tục!” Tiếp tục quay, ảnh đế Lạc đứng dậy, Trịnh Bội Bội vừa giật mình vừa xấu hổ xin lỗi rồi cũng đứng dậy.
Trịnh Bội Bội trừng mắt tức giận liếc nhìn Cảnh Y Nhân, ý chỉ có dám đánh thật xem.
Ngược lại Cảnh Y Nhân8không hề đánh thật, khí thế hùng hổ xông đến, lúc tới trước mặt Trịnh Bội Bội cố ý nhẹ nhàng nhất qua, sờ lên mặt Trịnh Bội Bội một chút. “Cắt cắt cắt!”
Đạo diễn tức giận đứng dậy: “Cảnh Y Nhân, chuyện gì xảy ra vậy? Khí thế cô lao xuống rất tốt, thế nào mà vừa đụng đến Trịnh Bội Bội lại không được. Một lần nữa đi!” Cảnh Y Nhân khó xử nói: “Đạo diễn, tôi đã nói tôi không thể vờ đánh, ông cứ bắt tôi đánh giả vờ!”
“Đạo diễn, hay là đánh thật đi, làm diễn viên chẳng lẽ không chịu nổi chút khó khăn này, như vậy thì còn có tư cách gì nói vì sự nghiệp của mình. Vì bộ phim này mà cố gắng đi! Nếu đỏ mặt lên thì chườm đá một lúc là được, vừa may6tôi thấy trong thùng của trợ lý Y Nhân cũng có đá“.
ảnh đế Lạc ở bên cạnh cũng nói đỡ giúp Cảnh Y Nhân.
Đạo diễn suy nghĩ một chút, một cái tát cũng có thể nặng bao nhiêu, chung quy so với cứ đánh đi đánh lại còn tốt hơn. Do dự một hồi, đạo diễn vẫn lựa chọn làm theo cách ảnh đế Lạc nói.
“Được, cô đánh thật đi, Y Nhân, cô có thể cổ nhẹ tay một chút không?” “Vâng!” Cảnh Y Nhân chờ đợi chính là chữ “Được” này của đạo diễn.
Quay lại một lần. Lần này Cảnh Y Nhân không hề do dự, từ trên núi vọt xuống, dùng lực tát Trịnh Bội Bội một cái.