5��...” Lục Minh cũng nhìn ra Cảnh Y Nhân dù đã dọn về nhưng vẫn không dùng bất kỳ thứ gì của anh. Quần áo cô mặc chính là của cô, những thứ quần áo, túi xách, đồ trang sức anh mua cho cô không hề dùng tới. Ngay cả nước tối qua cô uống cũng là chai nước cố lấy ra từ trong túi của mình. Không ăn cơm của anh, không uống nước của anh, không mặc quần áo của anh mua, ngay cả xe của Lục Minh cô cũng không đi. Ngoại trừ việc cô vẫn ở trong căn nhà này, chỉ cần là gì liên quan tới Lục Minh, Cảnh Y Nhân đều không hề mảy may động tới.
Cảnh Y Nhân từng là công chúa kiêu ngạo, có ngày nào mà không xinh đẹp rực rỡ, bước đi cũng là ngẩng cao2đầu coi thường tất cả. Từ lúc nào mà cô biến thành người giống như bao người phụ nữ lăn lộn vì cuộc sống trên thế gian này như vậy?
Nghe Cảnh Y Nhân trả lời, Lục Minh và chặt tờ báo trên tay. “Cô Cảnh, đồ bên ngoài không vệ sinh, vẫn nên ăn ở trong nhà sẽ ngon hơn“.
“Tôi không có thời gian!” Cảnh Y Nhân đáp lại, thay xong giầy liền đi ra ngoài.
Ngày hôm qua, Cảnh Hi đã giúp cô đưa xe tới, xe cũng không khóa, chìa khóa xe vẫn ở trong xe. Cảnh Y Nhân khởi động chiếc xe bọ rùa lái ra ngoài... “Gọi điện thoại cho Lưu Thị, điều tra hành trình của cô ấy ngày hôm nay.” Lục Minh bỏ báo xuống thản nhiên nói. “Vâng.” Quản gia Trần lập tức làm theo.
Buổi sáng Cảnh Y Nhân đi8đến đoàn phim “Mối Tình Biển Xanh“. Giống như hôm qua, cảnh quay trên du thuyền có hai phút tỏ tình với nam chính, sau đó bị nam chính từ chối nên không mất bao nhiêu thời gian. Vì vậy Cảnh Y Nhân quyết định quay xong sẽ đi, chị Cầu giúp cô giới thiệu với đoàn phim “Hào Môn Giai Nhân“. Ngày mai bắt đầu quay nên ngày hôm nay ở đó chắc sẽ không có ai. Kế hoạch của Cảnh Y Nhân vốn là như vậy. Chỉ là trong quá trình quay “Mối Tình Biển Xanh” xảy ra chút vấn đề, nam chính liên tiếp mắc lỗi. Trên du thuyền xa hoa, nhân vật nữ phụ hôm qua Cảnh Y Nhân đóng đã đánh lui kẻ địch tập kích nam chính. Nhưng cô lại bị trọng thương, lần đầu tiên được ôm trong lòng.
Cảnh6Y Nhân ngước mắt nhìn nam chính, tâm tình phức tạp. Trầm mặc một hồi lâu cô mới mở miệng: “Anh... không cần cảm ơn tôi! Vì anh, tôi có thể không cần đến mạng sống của mình, Chấn Hạo, tôi thích anh, thích anh từ lâu, rất lâu rồi, tôi biết anh không thích tôi, nhưng tôi sợ nếu không nói ra sẽ không còn cơ hội nữa!” Cảnh Y Nhân diễn rất tốt, từ khóe mắt có một giọt lệ rơi xuống. Ngay cả đạo diễn nhìn cũng giật mình, diễn quá đạt. Không phải kỹ thuật diễn của Cảnh Y Nhân tốt, mà là cô chỉ cần tưởng tượng nam chính chính là Lục Mình, cô không muốn khóc cũng khó mà nhịn được.
Lúc đó, lời thoại của nam chính đáng lẽ là “Xin lỗi Lâm Lâm, tuy rằng cô đã cứu tôi,3tôi rất cảm kích cô, nhưng trong lòng tôi chỉ có Nhu Nhu!”