5��Y Nhân, chị đã nhận giúp em một công việc. Phim của ảnh đế Lạc, “Hào Môn Giai Nhân“. Chỉ có điều em phải diễn vai thiên kim tiểu thư ác độc, đất diễn cũng không ít. Nói không chừng bộ này có thể nổi tiếng đó!”
Với tư cách là người đại diện, chị Cầu luôn ước Cảnh Y Nhân làm một lần là nổi tiếng, nguyên nhân Cảnh Y Nhân luôn không nổi tiếng là bởi vì cô không muốn mà thôi. “Nữ chính là ai?” Cảnh Y Nhân lạnh nhạt hỏi. Nhắc tới ảnh đế Lạc, Cảnh Y Nhân không thể không nghĩ tới Trịnh Bội Bội, bởi vì từ khi Trịnh Bội Bội nổi tiếng thì đã hợp tác không ít bộ phim với anh ta. “Trịnh Bội Bội.”
“Thôi!” Cảnh Y Nhân từ chối không2do dự chút nào.
Trong giới giải trí, người khác có lẽ không biết Cảnh Y Nhân, nhưng ảnh đế Lạc và Trịnh Bội Bội chắc chắn biết cô.
Chẳng lẽ cô đi đến để xem Trịnh Bội Bội diễu võ dương oai trước mặt mình, phơi bày những chuyện xấu giữa cô ta và Lục Minh trước mắt mình sao?
Đây không phải là đưa mặt tới tận cửa cho người ta đánh thì là gì? “Y Nhân, bộ phim này chị đã tốn không ít công sức, em nói thôi là thôi sao? Em không biết đâu, lúc ấy ảnh đế Lạc cũng hết lòng muốn mời em diễn.”
Chị Cầu làm người đại diện của Cảnh Y Nhân đã gần nửa năm, biết Cảnh Y Nhân rất ghét Trịnh Bội Bội, về phần tại sao lại ghét thì cô8cũng không rõ. Những bộ phim này cô vất vả lắm mới giành được, sao có thể rút lui như vậy?
“Chị xem kịch bản rồi, nhân vật của em là thanh mai trúc mã với nam chính là ảnh đế Lạc, Trịnh Bội Bội vào vai cô gái ngây thơ. Tập đầu tiên em sẽ tặng Trịnh Bội Bội một cái bạt tai.”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân khựng lại.
Cô hỏi: “Phần sau Trịnh Bội Bội sẽ ăn miếng trả miếng chứ?”
“Không! Mặc dù Trịnh Bội Bội là nhân vật chính, nhưng trong kịch bản cô ta cần diễn yểu điệu, động một chút là khóc. Cuối cùng theo tình tiết cũ, tuy em bị đưa vào ngục giam, nhưng từ đầu tới cuối Trịnh Bội Bội không động đến em tí nào.”
Chị Cẩu sợ Cảnh Y Nhân lại6chổi, cố ý nhắc nhở: “Còn có một tập em phải đẩy Trịnh Bội Bội từ trên lầu xuống, mất con.” “...” Đây không phải là đưa tới cửa cho cô đánh sao? Thảo nào ảnh đế Lạc hết lòng mời cô. “Nhưng phần diễn bên bộ “Mối Tình Biển Xanh” của em còn chưa kết thúc.”
“Em đã đến phần cuối rồi, còn nửa tháng là kết thúc, hơn nữa phần diễn của em cũng đã bị cắt, một tập cũng xuất hiện có mấy phút, đến lúc đó chị đánh tiếng với đạo diễn, cố gắng thay đổi thời gian cho phù hợp là được.” “Vậy được!” “Hậu trường bộ phim sắp khai máy* rồi, ngày mai em đến đoàn làm phim để chào hỏi đạo diễn, làm quen một chút. Hơn nữa ảnh đế Lạc hết3lòng vì em như vậy, cũng nên cảm ơn người ta một chút.”
(*) Khai máy: ý chỉ hoạt động làm lễ nhân ngày đầu tiên quay của đoàn làm phim, giống với làm động thổ trong việc xây nhà “Em biết rồi! Cảm ơn chị nhé, chị Cầu!” “Khách sáo cái gì, chuyện nên làm thôi.”
Cúp điện thoại, khóe miệng Cảnh Y Nhân khẽ nhếch lên. Tối hôm đó, khi Cảnh Y Nhân ngủ thiếp đi, Lục Minh mới trở về phòng ngủ. Cảnh Y Nhân còn chưa tỉnh thì anh đã dậy rồi. Cho nên sáng sớm Cảnh Y Nhân dậy thì thoải mái, tự do vô cùng.