Câu trả lời đơn giản của Cảnh Y Nhân làm Lục Minh luống cuống, anh nhìn cô chằm chằm. “Đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi muốn đi tắm.” Nói rồi cảnh Y Nhân đi vòng qua người Lục Minh. “...” Vẻ mặt Lục Minh cứng lại, anh đột nhiên dời bước, chắn trước mặt Cảnh Y Nhân, rồi đưa tay đóng cửa lại.
“Y Nhân! Anh là ông xã của em...”
“Pháp luật quy định, hai vợ chồng ở riêng một năm là có thể làm thủ tục ly hôn. Còn thiếu 2 tháng nữa là vừa tròn một năm...” Cảnh Y Nhân ngắt lời Lục Minh, nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu thì cằm dưới đã bị siết chặt. Lục Minh bắt ngay lấy cằm cô, đôi mắt tàn nhẫn nhìn cô chòng chọc. Anh kéo khuôn mặt2nhỏ nhắn của cô tới trước mặt mình, nhả ra từng chữ một, chất vấn cô:
“Em muốn ly hôn với anh?”
Câu nói vừa rồi của Cảnh Y Nhân giống như một con dao đâm thẳng vào tim Lục Minh.
Tình yêu ba nghìn năm, sự chờ đợi ba nghìn năm của anh, đổi lại là cô muốn ly hôn với anh? Không! Là anh yêu cô ba nghìn năm, chẳng qua cô mới chỉ yêu anh một năm. Sau đó lại bị tách khỏi nhau một năm. Chỉ vỏn vẹn chưa đến một năm xa cách mà cô lại muốn ly hôn với anh sao? Một năm qua, không ngày nào anh không lo lắng, lo rằng cô sẽ hiểu lầm, lo rằng chuyện đó sẽ giống như ma chú quẩn quanh, dằn vặt cố, suốt một năm trời. Vẻ mặt Cảnh Y8Nhân vẫn hờ hững như cũ, không hề trả lời.
Hơi thở nặng nề của Lục Minh phả vào mặt cô. Hồi lâu không nhận được câu trả lời làm cơn giận của Lục Minh bị đè nén xuống cực hạn. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt thâm sâu của anh dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi mưa to gió lớn.
Anh nổi giận gầm lên: “Anh hỏi, có phải em muốn ly hôn với anh không?”
“...” Cảnh Y Nhân giật nảy mình, rụt vai lại, đôi mắt đấu tranh một lúc, bờ mi hơi run run, mím môi lại, một lúc sau mới mở lời: “Chúng taly hôn hay không ly hôn có gì khác nhau sao?”
Từ trước tới giờ Lục Minh chưa từng hung dữ với cô như vậy. Trước đây họ luôn thuận hòa với nhau, anh6cũng chưa từng nói nặng lời với cô. Mặc dù lúc mới quen anh đã từng hung dữ với cô, nhưng vẫn luôn mang theo thái độ quan tâm.
Từ trước tới nay, anh chưa từng lạnh lùng, âm u như bây giờ. “Khác nhau ở đâu sao?” Lục Minh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên một tia đau lòng khó có thể phát hiện ra.
“Cảnh Y Nhân! Anh mới rời đi còn chưa đến một năm, vậy mà em muốn ly hôn với anh?” Lục Minh nghiến răng nghiến lợi.
“Em có biết hậu quả khi ly hôn với anh là gì không?” Nghe câu này, Cảnh Y Nhân vốn vẫn đang im lặng đột nhiên cười lên một tiếng.
Cô biết Lục Minh sẽ lấy cái này ra để uy hiếp cô mà. Lúc đầu, khi Lục Minh rời đi, sự3cô quạnh và sự trống rỗng không còn gì kia làm cho thế giới của cô như sắp tan vỡ, lúc đó cô mới rõ, Lục Minh là tất cả của cô.
Không có Lục Minh, ngay cả những sinh hoạt cơ bản nhất cô cũng không thể xử lý được chứ đừng nói tới việc đi học hay chăm con.
Khi ở cùng một chỗ với Lục Minh, cô, từ một cô công chúa kiêu ngạo đã trở thành một cô công chúa nhỏ ngoan ngoãn, hoàn toàn đánh mất khả năng độc lập, giống như một người tàn phế vậy. Cho đến bây giờ, trong lòng Lục Minh chỉ sợ vẫn luôn nghĩ như thế. Trong lòng anh căn bản vẫn xem thường cô, căn bản anh cho rằng, rời khỏi Lục Minh anh thì cô không thể nào sống được, thế5nên anh mới uy hiếp cô như vậy sao?
Hậu quả? Những hậu quả có thể chịu đựng được cô đã sớm phải chịu đựng rồi.