Lục Minh còn chưa ra khỏi sân bay đã có quân đội tới dẹp đường để đón người.
Dưới sự vây quanh của quân nhân, Lục Minh lên một chiếc xe jeep bọc thép. Quân nhân ở trong xe cung kính hỏi: “Lục thiểu! Cậu muốn đến công ty hay là đi gặp tổng thống?” “...” Lục Minh im lặng vài giây rồi thản nhiên mở miệng: “Số nhà 2010 đường Vĩnh Lâm, Trung Hoàn.”
“Vâng!” Tài xế lập tức nổ máy xe.
Quân nhân đi cùng xe thi thoảng lại đưa mắt sang nhìn Lục Minh một cái. Tổng thống vốn muốn đưa Lục thiếu tới nước F chịu khổ để cái tính tình tùy tiện của cậu ấy thu liễm lại một chút. Nếu2tổng thống mà nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ thì chỉ sợ sẽ phun máu mất. Lục thiểu không chỉ không thu bớt lại, mà có vẻ còn càng thêm cao ngạo hơn. Lục Minh vắt chân, lười nhác dựa vào lưng ghế, vẻ mặt nhìn trông có vẻ thờ ơ nhưng trái tim đã sớm bay tới Trung Hoàn, vào một căn biệt thự nhỏ nào đó của Cảnh Đức Chính rồi. Trong đầu Lục Minh đang tưởng tượng ra cảnh tượng gặp lại Cảnh Y Nhân sẽ như thế nào? Cô ấy sẽ tát cho anh một cái? Hay là khóc không ra tiếng, oán trách anh vừa đi đã đi cả một năm trời. Cũng có lẽ sẽ ôm anh vừa8hôn vừa khóc vì nhớ đến phát điên... Hay là sẽ nhốt anh ở ngoài cửa, không cho anh vào nhà.
Lục Minh tưởng tượng tới vô số cảnh tượng khi bọn họ gặp lại nhau. Nhưng không hề nghĩ tới bức tranh như bây giờ...
Lúc Cảnh Đức Chính nhận được thông báo của trợ lý của Lục Minh nói một lát nữa Lục Minh muốn tới nhà, ông ta liền vội vã trở về, bảo người giúp việc dọn dẹp hết một lượt trong nhà. Lúc Lục Minh đến căn biệt thự nhỏ của Cảnh Đức Chính thì Cảnh Y Nhân còn chưa về. Anh đứng ở huyền quan, nhìn một vòng căn nhà với khung cảnh quen thuộc nhưng đã lâu không đến.6Cảnh Đức Chính cung kính đón tiếp, ông ta mới pha trà xong, còn đang cầm chén trong tay thì Lục Minh đến.
“Lục tổng! Y Nhân vẫn chưa về, để tôi gọi điện cho con bé, nhất định con bé sẽ vui muốn chết. Cậu vừa đi công tác liên đi cả một năm, đúng là bận rộn thật!” Nói rồi Cảnh Đức Chính lấy điện thoại di động ra.
“Đừng gọi! Tôi chờ cô ấy ở đây.”
Cảnh Đức Chính sửng sốt, cho là Lục Minh muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho Cảnh Y Nhân nên cũng không để ý lắm. “Cậu đừng đứng ở cửa, mau vào đây ngồi đi!” Lục Minh do dự một chút, anh cũng không vội đi vào“ Tôi tới phòng của cô ấy đợi. Đừng bảo cho cô ấy biết tôi đã đến!” “...” Cảnh Đức Chính sững sờ cầm chén nước, mờ mịt gật đầu: “Ồ! Được!” Lục Minh cởi giầy, chỉ đi đôi tất trắng sạch vào nhà, đi thẳng lên tầng. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Mùi hương quen thuộc thơm mát đã lâu không gặp phả vào mặt. Niềm thương nhớ vô tận làm mắt Lục Minh đỏ bừng lên trong nháy mắt. Một năm qua anh chưa từng có một lời giải thích, hiểu lầm của bọn họ còn chưa kịp xóa bỏ mà anh lại đi đằng đẵng một năm, nhất định cô rất hận anh. Lục Minh nhẹ nhàng đi tới bên5giường, đầu ngón tay anh chạm lên mặt giường mềm mại, trên đầu giường có treo một cái chuông gió xoay tròn, trên tủ đầu giường là bình sữa, núm vú cao su và một số đồ chơi nhỏ để lung tung.