Giống như năm đó Lục Minh tham gia quân ngũ, mệnh lệnh của Thủ trưởng chính là nhiệm vụ của quân nhân, bắt buộc phải hoàn thành. Chuyến đi của bọn họ lần này có thể vĩnh viễn sẽ không về được, cho dù về được cũng chỉ sợ không mất một năm thì cũng phải nửa năm.
Ngô Hạo chưa bắt được, kẻ chủ mưu đứng sau cũng chưa bắt được.
Ngay cả người hại Lục Minh tối hôm qua cũng không chắc có phải là Trịnh Bội Bội hay không.
Nếu là Trịnh Bội Bội, thì sao cô ta có thể không nhân cơ hội đó, một khóc hai làm loạn lên ba đòi thắt cổ, bắt anh phải chịu trách nhiệm mà2lại ngủ còn say hơn anh chứ. Quan trọng là bọn họ căn bản chưa hề làm gì cả, mục đích của đối phương chỉ là để Cảnh Y Nhân hiểu lầm. Anh cũng không biết bây giờ Cảnh Y Nhân thế nào. Lục Minh vốn định sống chết không đi, chờ Ngô Tú Quyên đón Cảnh Y Nhân về, xem tình hình cô như thế nào, dặn dò cô rồi mới đi. Kết quả lại không đợi được, tổng thống đã ra mệnh lệnh, một nhóm quân nhân bước vào cưỡng chế đưa anh và Nhạc Phong đến khu quân đội. Bộ quân sự trực tiếp liên hệ với nước F, họ bị bắt lên máy bay, đưa thẳng tới đó.
Hai8người sống sờ sờ, ngoài quần áo đang mặc trên người ra, chẳng hề có gì, cứ thế bị tống đi... Ngô Tú Quyên trở về, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Cảnh Y Nhân đi nghỉ ngơi thì mới biết được tổng thống đã đưa con trai đến nước F, bà lập tức khác không thành tiếng. Tổng thống làm việc tất nhiên có chừng mực.
Nhạc Phong, Lục Minh tuy đã phạm sai lầm, nhưng dù thế nào thì nước Z vẫn mạnh hơn nước F, nếu thực sự xảy ra chiến tranh thì bên có hại nhất khẳng định là nước F. Nhưng tổng thống không hy vọng có chiến tranh, như thế dân chúng sẽ phải chịu khổ.
Con6trai và cháu của tổng thống không phải là người mà bọn họ muốn động là động được. Dù bọn họ phạm lỗi, cũng phải cân nhắc suy tính. Quốc gia người ta nổi tiếng vì huấn luyện, buôn bán gián điệp. Mặc dù sắp xếp gian tể vào bên cạnh bọn họ, nhưng gian tế là do người khác mua, chuyện đó không quan hệ gì đến nước F.
Giống như bị chó cắn vậy, đương nhiên phải tìm kẻ dắt con chó đó, nghĩa là chủ nhân của con chó phải chịu trách nhiệm, chứ không phải tìm người bán chó bắt người ta phụ trách.
Hành động của Lục Minh và Nhạc Phong đã liên quan tới việc quốc gia của3hai nước, muốn giải quyết chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào chính bọn họ... Tổng thống vẫn có lòng tin đối với năng lực làm việc của hai đứa trẻ này, cho bọn chúng qua đó chịu khổ một chút cũng tốt. Về sau sẽ không làm việc lỗ mãng như vậy nữa. Còn về chuyện giữa hai vợ chồng Cảnh Y Nhân và Lục Minh, tổng thống đại nhân cũng chỉ cho rằng chuyện trong gia đình nhỏ của Lục Minh đâu thể so với quốc gia đại sự. Thứ hai là, nếu chút đau khổ của tối qua mà con trai và con dâu tổng thống cũng không nhịn nổi thì trong tương lai, cả đời này còn5vô số mâu thuẫn không kể siết, lúc ấy vợ chồng bọn họ phải sống thế nào?
Sáng sớm cùng ngày. Cảnh Y Nhân lại lên trang nhất các báo, cô nghĩ cách che giấu tin đồn của Lục Minh, lại không nghĩ rằng mình lại lên đầu đề. Hình ảnh trên trang nhất của các báo đều là cảnh cổ và Lục Minh hôn nồng nhiệt trên bữa tiệc, bên cạnh là bức ảnh mà Nhạc Phong ôm cô vào khách sạn. Tiêu đề là “Ân ái trước mặt bao người, sau lưng yêu đương vụng trộm“. Đưa tin như vậy đối với cảnh Y Nhân mà nói là vũ nhục.
Rõ ràng là Lục Minh yêu đương vụng trộm, bây giờ ngược lại biến thành cô yêu đương vụng trộm.
Không có gì đau khổ hơn một trái tim đã chết, khuôn mặt của Cảnh Y Nhân trở nên vô cảm.
Buổi sáng, Ngô Tú Quyên đi đón cả hai đứa trẻ. Đến tận trưa, Cảnh Y Nhân vẫn nhìn mặt báo, vẻ mặt vẫn dại ra như trước, cô vẫn bình tĩnh ngồi bên giường.
Cô đợi Lục Minh cả ngày, Lục Minh cũng chưa xuất hiện.