5ục Minh cầm lấy một ly nước trái cây đưa cho Cảnh Y Nhân, còn mình thì cầm một ly sâm banh. Nhân viên phục vụ cung kính cúi đầu, chuyên nghiệp mỉm cười rời đi. Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Cảnh Y Nhân ngửa đầu đang định uống nước trái cây, nhưng lại bị Lục Minh giơ tay ngăn lại.
“Đừng uống!”
“..” Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn Lục Minh. Lục Minh nhắc nhở: “Bữa tiệc này thuộc kiểu tự phục vụ, sẽ không có nhân viên phục vụ tới hỏi mình muốn ăn gì.” Mặc dù có nhân viên phục vụ nhưng cũng chỉ đi qua đám đông, sẽ không chủ động nói chuyện với khách. Cho nên Lục Minh mới có chút lo lắng, liệu có phải có kẻ nào trà trộn vào đây hay không? Hay là anh suy nghĩ nhiều?2Nhưng tóm lại, phòng tai nạn lúc chưa xảy ra vẫn tốt.
Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân lộp bộp một cái, giống như khoai lang phỏng tay vậy, đặt cốc nước trái cây lên bàn cơm bên cạnh. Phản ứng đầu tiên của cô đó là nhìn lướt qua Lý Đồng ăn mặc giống một cá vàng giữa sàn nhảy đằng xa. Nơi này ngoài cô ta ra, dường như không ai đi làm cái chuyện bỉ ổi đó.
Cảnh Y Nhân nghĩ chỉ cần cẩn thận, cùng lắm thì cô và Lục Minh không ăn thứ gì ở đây là được. Nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót.
Lục Minh đến nhà vệ sinh một chuyến, nhưng mãi vẫn không thấy trở lại. Cảnh Y Nhân ở khu nghỉ ngơi của bữa tiệc đợi Lục Minh nửa giờ cũng không thấy anh đâu, cô lo lắng8nên gọi điện thoại cho anh, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Cảnh Y Nhân cũng bất chấp, trực tiếp vào nhà vệ sinh nam tìm.
Cảnh Y Nhân xách váy lên, nhấc giày cao gót đá văng cánh cửa nhà vệ sinh nam ra.
Một người đàn ông đang “giải quyết” ở trong nhà vệ sinh, đột nhiên thấy một người phụ nữ xông vào, anh ta sợ tới mức vươn hai tay ôm lấy mình như gặp phải kẻ chặn đường cướp vậy.
Cảnh Y Nhân tìm từng gian nhà vệ sinh một, vẫn không thấy bóng dáng Lục Minh đâu. Điện thoại không được kết nối, người thì đột nhiên biến mất. Không hiểu sao, Cảnh Y Nhân lại cảm thấy lo âu, tâm tình buồn bực, sốt ruột. Nghĩ đến chuyện lần trước Lý Đồng bỏ thuốc lừa Lục Minh, Cảnh Y Nhân nhíu chặt mày lại.6Bây giờ Lý Đồng đã có Nhạc Phong rồi, liệu còn có thể làm loại chuyện này không? Cảnh Y Nhân không để ý được nhiều như vậy, cô trở lại bữa tiệc, tìm được Lý Đồng đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên.
Thân hình của người đàn ông trung niên trông có chút nhìn quen mắt, nhưng Cảnh Y Nhân lại không quen. Cảnh Y Nhân theo bản năng bước đến, kéo lại Lý Đồng một cái, chất vấn Lý Đồng: “Cô đưa Lục Minh đi đâu rồi?”
“..” Lý Đồng vừa thấy người đến là Cảnh Y Nhân, vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất, cô ta cười khẩy một tiếng. “Thật buồn cười! Người đàn ông của cô ở đâu thì hỏi tôi làm gì? Tôi vẫn luôn ở trong này, làm sao mà đoạt được người đàn ông của3cô chứ, tôi bây giờ có bạn trai rồi đấy.”
“Người đàn ông của mình mà cũng không trông được, cẩn thận bị người ta bỏ thuốc, cưỡng bức đấy.” Khuôn mặt của Cảnh Y Nhân trở nên nghiêm trọng, giận dữ mắng: “Tôi biết thừa là cô làm đúng hay không?”