6ảnh Y Nhân bất mãn bĩu môi.
Ngay lúc này, điện thoại để bàn bên cạnh tay Lục Minh chợt reo lên. Lục Minh ấn nút nhận cuộc gọi, trong điện thoại truyền tới giọng nói của Lưu Hiểu Đông. “Lục tổng! Quản lý kế hoạch của công ty con đã đưa hồ sơ tới rồi ạ.”
“Để anh ta vào.” Lục Minh thờ ơ đáp.
“Vậy em đi ra ngoài ạ, thưa... Lục tổng!” Cảnh Y Nhân gọi thực sự không quen.
“Ừm!”
Cảnh Y Nhân vừa mới dời bước, cửa phòng làm việc đã bị gõ hai tiếng, sau đó một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, đi giày da lạ mặt đẩy cửa vào. Người đàn ông hoàn toàn không đề phòng, dường như không nghĩ rằng vừa mới mở cửa ra đã có một người đẹp2xuất hiện trong tầm mắt như vậy. Cô gái này mặc áo sơ mi ngắn tay chiết eo, chiếc áo sơ mi làm lộ ra đôi gò bồng đảo đầy đặn của cô, vì không cài một cúc áo lại càng lộ rõ chiếc cổ thon dài.
Khuôn mặt sạch sẽ, xinh xắn, da thịt trắng nõn nà, mái tóc dài xõa xuống vai.
Chiếc váy công sở bên dưới quây lấy cặp mông gợi cảm. Đôi chân thon dài đi đôi giày cao gót cùng đôi tất da chân trông rất quyến rũ. Một người đẹp như thể xuất hiện trong tầm mắt làm sao có người đàn ông nào lại không bị điên đảo tâm hồn chứ. Quản lý kế hoạch của công ty con cũng như thế, anh ta ngây người đứng ở cửa giống như8đã quên mình tới đây để làm gì mà cứ thể nhìn chằm chằm Cảnh Y Nhân. Mãi tới khi cảnh Y Nhân đi tới trước mặt anh ta mà dường như anh ta không có ý định tránh ra để mở cửa.
Cảnh Y Nhân nhỏ giọng nói: “Phiền anh nhường đường.”
Nghe được giọng nói dịu dàng, mềm mại tới tận xương cốt của cô gái, trái tim anh ta tựa như sắp tan chảy tới nơi. Anh ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh nữa mà chỉ nhìn thấy cô gái trước mặt mình mà thôi. Giống như xung quanh cô là những cánh hoa đang rơi xuống, bên tai lại là tiếng nhạc ấm áp đầy vẻ ám muội.
Người đàn ông lạ mặt nhìn Cảnh Y Nhân rồi dịu dàng mở miệng.
“Chào2cô.”
“...” Xuất phát từ lễ nghi nên Cảnh Y Nhân nhẹ giọng trả lời một câu: “Chào anh. Phiền anh nhường đường.”
Người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh ta cười ha hả: “Cô tên là gì vậy? Cô mới đến hả?” “Rầm!” Một tiếng vang thật lớn đã kéo tâm tư của người đàn ông lại, sau đó một tiếng hét giận dữ vang lên.
“Anh tới để làm cái gì? Không muốn làm thì cút đi.” Đột nhiên cơn giận của Lục Minh bùng lên làm người đàn ông sợ tới mềm cả chân, lúc này mới nhớ ra anh ta tới để làm gì. Ở cửa phòng Lục tổng tán gái không phải là đang coi thường Lục tổng sao?
Người đàn ông vội vàng nhường đường cho Cảnh Y Nhân ra ngoài, sau đó2không nỡ mà đóng cửa phòng lại rồi cười ha ha đi về phía Lục Minh. “Lục tổng! Thật xin lỗi, cô nhân viên vừa rồi thật xinh xắn nên bản tính đàn ông nổi lên, không kiềm chế được.” Người đàn ông cười ha ha, nửa đùa nửa thật nói.
Tuy rằng anh ta rất ít đến tổng công ty, nhưng tính tình lại thẳng thắn nên Lục tổng vẫn luôn coi trọng anh ta.