6ích thích lớn nhất còn không phải chuyện tháng trước Tiểu Đâu Đâu bị bắt cóc sao. Anh đi ba ngày mà nghe người giúp việc nói Cảnh Y Nhân ngày nào cũng len lén khóc.
Hóa ra căn bệnh đã tiềm tàng từ lúc ấy. Hơn nữa, kể từ khi Cảnh Y Nhân biết tin mình mang thai tới giờ đã là một năm, đúng là cô rất ít khi ra ngoài.
Lúc bụng đã to thì không tiện nên phần lớn cô đều ở nhà một mình, tuy anh vẫn luôn tan làm sớm để về nhà với cô nhưng dù sao phần lớn thời gian cô vẫn phải một thân một mình.
Hiện giờ cô cũng không đi học, tính ra đã một năm cô không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, cũng không có bạn bè xung quanh, mấy người bạn duy nhất thì rất2lâu mới đến thăm cô một lần. “Bệnh này phải chữa trị thế nào?” Lục Minh lạnh mặt, nghiêm túc hỏi. “Tốt nhất ngài nên đưa cô Cảnh tới bệnh viện kiểm tra trước để xác định cho đúng bệnh còn kê thuốc. Tôi đề nghị Lục tổng nên cho cô ấy tới nơi nào có nhiều người, kết thêm nhiều bạn để phát triển tính độc lập của bản thân. Có vòng sinh hoạt của cá nhân mình, không phải cái gì cũng dựa vào người khác.”
Nghe mấy chữ vòng sinh hoạt, Lục Minh phát hiện ra, đúng là Cảnh Y Nhân không có vòng sinh hoạt và bạn bè của chính mình. Trong đầu anh lại nhớ tới những câu mà Phó Minh Tuấn đã nói với mình. “Lẽ nào cậu hy vọng Cảnh Y Nhân không có gì để theo đuổi, không có mơ ước,8ngày ngày đều vây quanh cậu và đám trẻ, trở thành một phú bà ăn no chờ chết sao?”
Hóa ra, tất cả những điều này đều do anh gây ra.
Anh đã bảo vệ Cảnh Y Nhân quá mức, làm cho cô mất năng lực sinh tồn độc lập. Lại thêm chuyện con bị bắt cóc nên Cảnh Y Nhân phải chịu kích thích rất lớn. Lục Minh vì không muốn Cảnh Y Nhân lo lắng nên không nói cho cô biết chuyện cô bị bệnh trầm cảm...
Sau khi Cảnh Y Nhân tỉnh giấc thì tinh thần đã khá hơn nhiều, khi nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà hôm nay cùng với những lời ngốc nghếch mình đã nói với Lục Minh thì bản thân cô cũng thấy giật mình. Cô chủ động tìm Lục Minh bảo anh dẫn cô tới bệnh viện để kiểm tra.
Lục Minh đang2lo phải tìm lý do gì để đưa cô đi, cô làm như thế lại càng hợp với ý anh. Cuối cùng, kết quả sau khi kiểm tra đúng là bị trầm cảm mức độ vừa.
Không chỉ như vậy, trước khi sinh con Cảnh Y Nhân không có sữa, Lục Minh vẫn cho rằng cô sẽ không có, vậy mà sau khi sinh con được bốn tháng cô lại bắt đầu có.
Bác sĩ nói có thể do lúc trước phẫu thuật mắt, dùng thuốc nên gây ra ảnh hưởng, hiện giờ cơ thể đã khôi phục thể nên dần dần có sữa cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng không nhiều, có vẻ không có ảnh hưởng gì.
Cảnh Y Nhân chờ bên ngoài, khi thấy Lục Minh ra khỏi phòng chủ nhiệm khoa cô vội vàng hỏi anh: “Sao rồi? Có phải em thật sự bị bệnh2không?” Lục Minh khẽ cười rồi rút một bình thuốc ra lắc lắc trước mặt Cảnh Y Nhân: “Không có gì. Bác sĩ nói em thiếu canxi và các nguyên tố vi lượng nên tâm tình không ổn định, dễ mất kiểm soát, uống thuốc là được. Sau này không được ăn mấy loại đồ ngọt như bánh ga tô sữa chua nữa, nó sẽ làm giảm canxi.” Lục Minh cố ý đổ thuốc trầm cảm của bác sĩ kê đơn vào một cái bình thuốc canxi. Nghe vậy, Cảnh Y Nhân an tâm hẳn. Cũng không biết là ai mới đầu cứ thường xuyên đưa bánh ga tô sữa chua cho cô ăn.