Ngay lúc Nhạc Phong đang chăm chú suy nghĩ, cửa phòng bỗng bị gõ nhẹ hai cái, kéo dòng suy nghĩ của Nhạc Phong lại.
Nhạc Phong không nhanh không chậm đặt danh sách vào tập tài2liệu, cất vào két sắt và đóng cửa lại, treo bức tranh lên rồi mới đi về phía cửa phòng, đẩy ra. Lý Đồng vốn tưởng rằng thanh danh của mình đã dơ bẩn, lần này8chắc không thể vào làm ở Kim Sắc Niên Hoa được, ai ngờ cô ta không chỉ được vào mà hơn nữa khi gặp giám đốc của nơi này, anh ta nói rằng ông chủ thực2sự của họ muốn gặp cô ta. Lý Đồng cảm thấy vận may của mình đến rồi, trong lòng mừng thầm. Đi đến trước cửa phòng VIP trên tầng 8 mà ông quản lý nói, cô2ta gõ cửa trong sự chờ mong. Khi cửa phòng vừa mở, nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, sắc mặt Lý Đồng lập tức trở nên trắng bệch. Người đàn ông tuấn6dật phi phàm trước mặt này, Lý Đồng đã gặp qua vài lần, lần nào anh ta cũng chạy theo mông Cảnh Y Nhân. Lý Đồng chưa thực sự tiếp xúc trực tiếp với anh ta. Lần tiếp xúc duy nhất cũng là ngày tổ chức hôn lễ của Cảnh Y Nhân, lúc ấy, anh ta là người mù. Lúc này, Lý Đồng chỉ cầu mong người đàn ông trước mặt không biết cô ta, cũng không biết chuyện Cảnh Y Nhân và cô ta có thù oán là được. Lý Đồng mở miệng thật cẩn thận: “Xin chào anh, tôi là Lý Đồng, tôi đến để phỏng vấn.” Nhìn Lý Đồng khẩn trương đứng ở cửa, Nhạc Phong nhẽ nhếch khóe miệng mỉm cười rồi nghiêng người sang một bên: “Vào đi.” “...” Lý Đồng giẫm giày cao gót, chậm rãi đi vào. Nhạc Phong đóng cửa lại: “Cô cứ ngồi thoải mái đi.” “...” Lý Đồng đi đến trước sô pha trong phòng khách, hai tay vén gọn sau váy lại rồi chậm rãi ngồi xuống. Lý Đồng không ngờ người đàn ông này dễ gần như thế, hẳn là anh ta không biết chuyện giữa cô ta và Cảnh Y Nhân.
Sau đó, Nhạc Phong đi về phía tủ lạnh, mở cửa ra rồi quay đầu lại hỏi Lý Đồng.
“Bia hay là nước trái cây?”
“Nước... Nước trái cây đi.”
Nhạc Phong rút một lon nước cam trên cửa tủ lạnh trung cho Lý Đồng. Lon nước cam bị tung quá mạnh, Lý Đồng vội vã đỡ lấy, lon nước va vào ngực, khiến cô ta rất đau đớn. Cô ta không biết người đàn ông này có phải cố ý hay không. Nhạc Phong lấy từ bên trong ra một lon bia rồi đóng sập cửa tủ lạnh lại. Anh ta “rắc” một tiếng, kéo mở nắp lon bia, ngửa đầu liền uống một ngụm lớn. Sau đó, anh ta đi đến bên sô pha đối diện Lý Đồng ngồi xuống rồi lạnh nhạt hỏi: “Vì sao cô muốn đến làm chỗ tôi? Nghe nói lúc trước cô làm ở Kim Bích Huy Hoàng.”
Vừa nhắc tới Kim Bích Huy Hoàng là thấy tức, ở đó, cô ta đã phải chịu quá nhiều rồi, còn thường xuyên phải đánh nhau với các cô gái khác để tranh bồi rượu cướp bàn.
Lúc trước thì các cô gái bồi rượu khác đều sợ vì không đánh thắng được cô ta. Sau này, ai ngờ lại có một đứa mới tới không hề sợ hãi, còn lấy chuyện xấu của cô ta ra mà cười nhạo suốt ngày. Lý Đồng không nhịn được tức giận, cào nát mặt cô ta ra.
Kết quả, cô ta báo cảnh sát. Chỗ ăn chơi kiêng kị nhất chính là cảnh sát “tới chơi“.
Kết quả, Lý Đồng và cô ta đều bị đuổi việc. Không còn chỗ kiểm ăn, cô ta đành phải đến nơi có cấp bậc còn cao hơn Kim Bích Huy Hoàng là Kim Sắc Niên Hoa.
Con người luôn hướng đến tầm cao, cho dù làm bồi rượu cũng phải làm bối rượu cao cấp mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...