Mấy ngày nay Bạch Vân ở nhà, nghe nói Cảnh Y Nhân đã trở về nên cô cũng chạy tới.
Kết quả cô ấy vừa đến lại nhìn thấy tấm ảnh bà cụ nhà họ Cảnh được đặt trên bàn thờ. Đầu Cảnh Y Nhân đội hoa trắng, quỳ gối trên đệm, dập đầu mấy cái với bà cụ.
Lục Minh đứng bên cạnh vươn cánh tay ra, đỡ Cảnh Y Nhân đứng dậy.
Sau đó Giang Dân Sinh cũng dập đầu với mẹ già, khóc đến sưng cả hai mắt. Ông ta một lần nữa lại bất hiếu, dù sao đó cũng là mẹ ruột. Lục Minh và Cảnh Y Nhân ở đây mấy đêm chờ đến lúc hạ táng bà cụ. Ở trong2thôn, Giang Dân Sinh có một căn nhà nhỏ của riêng mình, ở ngay phía sau căn nhà chính này.
Căn nhà đó thật sự là quá nhỏ, không tiện sắp xếp cho ở cho Lục Minh và Cảnh Y Nhân, ông ta đành phải để cho họ ở trên tầng trong nhà chính. Trên đó có một gian phòng nhỏ... Gian phòng này cũng là nơi Cảnh Y Nhân trước kia từng ở qua. Lúc Cảnh Y Nhân cùng Lục Minh lên lầu, cầu thang bằng gỗ không có tay vịn, mỗi bước đi đều phát ra âm thanh cọt kẹt, giống như có thể gây bất cứ lúc nào.
Lục Minh ở phía sau đỡ eo Cảnh Y Nhân, đi lên từng8bước một. Thời tiết tháng sáu cũng không quá nóng nhưng đã có muỗi.
Cảnh Y Nhân và Lục Minh lên tới phòng. Căn phòng không được coi là lớn, nhưng sạch sẽ, trong phòng có một chiếc giường đôi không lớn lắm, màn treo đã có chút ố vàng cùng với một cái bàn bị khắc đầy chữ viết. Bên cạnh bàn là chiếc tủ quần áo cũ kỹ. Trên trần có một chiếc bóng đèn công suất nhỏ, đám thiêu thân bay vòng xung quanh. Trần nhà được dán bằng giấy báo.
Ngài ra, trong phòng không còn gì khác. Cảnh Y Nhân nhìn Lục Minh có chút áy náy, chỉ sợ anh không quen.
Người có bệnh cuồng sạch sẽ như Lục2Minh sao có thể nơi như thế này được? Ngay cả một chỗ để tắm vòi sen cũng không có.
Lục Minh nhìn ra trong lòng Cảnh Y Nhân đang suy nghĩ điều gì. Anh cởi giày, vén màn lên sau đó liền ngã xuống giường. “Bang” một tiếng, Lục Minh nhảy dựng lên, cảm giác giống như chiếc giường suýt chút nữa thì sập xuống. Anh ổn định cơ thể, thấy giường không có chuyện gì liền cười với Cảnh Y Nhân. “Nơi này ngược lại cũng rất thanh nhàn, không buồn không lo, giống như đang ở trong lều vải cắm trại vậy.” Lục Minh khi tham gia quân ngũ cũng thường xuyên đóng quân trong rừng rậm, so với điều2kiện ở nơi này thì có lúc còn cực khổ hơn. “...” Cảnh Y Nhân biết Lục Minh là vì không muốn khiến trong lòng cô khó chịu.
cảnh Y Nhân cởi giày bò lên giường, nhào vào lòng Lục Minh. Lục Minh ngước mắt nhìn lên trần nhà, đây là lần đầu tiên anh được trải nghiệm cuộc sống như vậy. Khóe miệng anh khẽ nhếch: “Cuộc sống thế này cũng không có gì không tốt, mỗi ngày đều không cần nghĩ gì cả, ăn cơm, đi ngủ, tản bộ, hít thở không khí trong lành.”
“Anh định làm heo sao?” Cảnh Y Nhân cười khẽ một tiếng.
“Mỗi ngày đều rất vất vả đó biết không. Trời còn chưa sáng đã phải thức6dậy làm ruộng, phụ nữ còn phải mang theo con cái để chăn heo, chăn bò. Trẻ con chính là vui vẻ nhất, mỗi ngày vừa rời giường đã chạy lên núi, muốn tắm rửa lại chạy ra sông, muốn ăn cái gì thì tự mình leo lên cây hái, tự do đến không phải buồn bã lo âu điều gì!” “Đúng vậy! Mọi thứ ở đây đều là thiên nhiên hết!” Lục Minh và Cảnh Y Nhân trò chuyện, hướng đến những chuyện tự do, thoải mái.