Nhìn hàng thêu thủ công hiếm có trước mặt, Ngô Tú Quyên nghẹn ngào một hồi cũng chưa thể nén nổi nụ cười.
Bà nhận lấy chiếc váy, ra vẻ bình tĩnh nói: “Con thật chu đáo, có thể chọn được chiếc váy đẹp đến nhường này để tặng cho mẹ. So với những chiếc váy mà mẹ từng mặc thì chiếc váy này đẹp hơn biết bao nhiêu.”
Ngô Tú Quyên dường như giờ mới chú ý tới Lý Đồng bên cạnh mình, bà vội giải thích: “Lý Đồng, dì không có ý nói váy con tặng dì xấu đầu, dù chỉ là cảm thấy chiếc váy này được thêu tuyệt vời quá thôi.” Lục Minh cười nhẹ một tiếng: “Mẹ, là Y Nhân tự mình thêu đấy.”
“Sao cơ?” Hai mắt Ngô Tú Quyên thiếu chút nữa bật ra, thực sự không thể tin nổi, bà quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Y Nhân đang đứng cạnh giá trưng bày đồ sứ, thu lại vẻ sung sướng ban nãy, bà quay đi, nói chắc nịch: “Không thế nào.” Một con nhóc quê mùa không có tố chất như Cảnh Y Nhân sao có thể có tay nghề thêu tuyệt vời đến thế chứ.
Có khi, bảo cô ta chọn thôi cũng chưa chắc đã có mắt mà chọn. Nói không chừng là cô ta vung tiền cho người khác mua, sau đó nói với Lục Minh là mình tự thêu, lừa được con trai bà nhưng sao mà lừa nổi bà chứ. Nghĩ vậy, Ngô Tú Quyên lại liếc Cảnh Y Nhân một cái, hôm nay cô ta ăn mặc cũng ra dáng, trông khá giống tiểu thư khuê các.
Nhưng dù nói thế nào thì bà quả thật rất thích chiếc váy này, thích vô cùng. Bà vội cầm váy lên tầng thay.
Lục Minh cũng lười cãi lại mẹ.
Lý Đồng từ đầu tới cuối không nói nổi một câu, khuôn mặt cô ta cứng ngắc, sắc mặt có chút tái nhợt, cốc nước trái cây trong tay bị siết chặt lại. Đôi mắt của cô ta bình thản đến mức nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào nhưng lại như một mũi tên nhọn hoắt vô hình, lạnh lùng bắn về phía Cảnh Y Nhân.
Hôm nay cô ta cũng tặng Ngô Tú Quyên một chiếc váy, Ngô Tú Quyên vốn yêu thích không muốn rời tay, bây giờ Cảnh Y Nhân làm vậy có khác gì tát thẳng vào mặt cô ta không.
Biết rõ cô ta sẽ mua váy cho Ngô Tú Quyên nên Cảnh Y Nhân đã mua cái đẹp hơn đến, chẳng phải rõ ràng cố ý đến để giẫm lên mặt cô ta sao? Lý Đồng càng nghĩ càng giận. Cảnh Y Nhân đã cướp Lục Minh, người vốn nên thuộc về cô ta rồi, giờ lại còn khiến cô ta bị nhục nhã nữa.
Cố đè nén lửa giận xuống, cô ta vô thức lấy khuỷu tay đẩy Phương Trần Tích đang ngồi bên cạnh mình một cái...
Cảnh Y Nhân đang nhìn sứ Thanh Hoa trong tay, đột nhiên không biết ai xô mạnh cô từ phía sau, cả người loạng choạng hai cái, đánh rơi xứ Thanh Hoa trong tay xuống đất, “Xoảng” một tiếng vỡ tan, khiến cả đại sảnh chú ý.
Cảnh Y Nhân theo bản năng quay đầu lại nhìn cô gái xa lạ đã va vào mình. Cô ta mặc váy dài màu đỏ, tóc dài ngang vai, trông cũng không xuất chúng, nhưng lại rất khí thế.
“Cô xô tôi làm gì?” Cảnh Y Nhân lạnh nhạt hỏi.
“...” Cô gái kia dường như có vẻ kinh ngạc, sau đó phì cười một cái: “Cảnh Y Nhân, có phải đầu óc cô có bệnh không? Rõ ràng là tự cô đánh vỡ sứ Thanh Hoa mà thủ trưởng thích nhất, cô đang định đổ hết lỗi lên người tôi sao?”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân nhíu mày, lập tức nổi giận đùng đùng.
Tính tình nói đến là đến, cô hơi xoay người, nói với vẻ mặt khinh thường.
“Bản cũng có nhất thiết phải vu tội cho cô không? Chỉ là một bình sứ Thanh Hoa rởm mà thôi. Cô xô phải tôi mà lại không dám thừa nhận, đúng là bị cắn ngược một cái mà.”
“...” Cô ta ngây ra nhìn Cảnh Y Nhân, vẻ cường hãn của Cảnh Y Nhân khiến cô ta không hiểu sao bị lép vế, một hồi lâu sau mới hồi thần được, lại không biết phải phản bác Cảnh Y Nhân như thế nào.
Cuối cùng cũng chỉ có thể bắt bẻ lời nói của đối phương, cô ta nhìn cảnh Y Nhân giống như đang nhìn kẻ điên vậy: “Bản cung? Hừ... Cảnh Y Nhân, cô đúng là bị điện không nhẹ. Cô coi mình là công chúa đấy à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...