6hóe miệng Lục Minh cong lên đầy tà mị. “Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa” thôi!” (*) Thiên kinh địa nghĩa: ý chỉ đạo thường như trời đất không thể di dịch được. “...” Giang Đóa Đóa ở bên cạnh nhìn mà đỏ mắt.
Buổi tối, ngoài trời đổ cơn mưa phùn. Mưa mùa xuân đều có tiếng sấm vang rền làm bạn. Lục Minh và cảnh Y Nhân vừa về phòng, Lục Minh đã nhận ra có người leo lên giường bọn họ. Trên ga trải giường bằng tơ tằm rõ ràng có dấu vết bị người giẫm lên. Phát hiện ra điều này, Lục Minh nhíu mày lại. Với bệnh cuồng sạch sẽ thì sao anh có thể ngủ ở đó được.
Anh gọi ngay người giúp việc lên thay hết tất cả mọi thứ trên giường, bảo ném hết đi. Đồng thời ra2lệnh cho người giúp việc, lúc anh và Cảnh Y Nhân không ở nhà thì không cho bất cứ ai vào phòng. Nếu có lần sau, người giúp việc sẽ bị đuổi việc. Sau khi Lục Minh và Cảnh Y Nhân mây mưa một phen, anh ôm cô vào lòng, dỗ cô ngủ trước. Chờ Cảnh Y Nhân ngủ rồi, Lục Minh đứng dậy đi tới phòng sách. Trong phòng sách tối tăm, thỉnh thoảng ở ngoài cửa sổ sẽ lóe lên ánh sáng của tia chớp.
Lục Minh nhàn nhã ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính ra rồi lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Bộ Quốc phòng.
“Việc điều tra Tiết Phương Hoa và Ngô Hạo đã tiến triển đến đâu rồi?”
Người đầu dây bên kia cung kính trả lời: “Cậu Lục! Hiện giờ vẫn đang điều tra. Chúng tôi đã8điều tra ra Tiết Phương Hoa chạy trốn tới thành phố D. Chúng tôi nghi có người đang che giấu quản gia Ngô Hạo. Bởi vì hiện giờ chúng tôi vẫn chưa có chút manh mối nào.”
Nói rồi, người ở đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây rồi nói tiếp: “Chúng tôi đoán ông ta đang ẩn núp ở sau lưng boss lớn mà trước đó cậu đã từng nhắc với chúng tôi.”
“...” Lục Minh im lặng hồi lâu rồi mới bình thản trả lời: “Tôi đã biết.”
Lục Minh ngắt máy, lập tức tìm trong máy tính cái móc khóa hình gấu lần trước đã nhìn thấy của quản gia Ngô.
Tìm trên mạng liền ra một loạt kết quả, có cái là móc chìa khóa bình thường, có cái là móc điện thoại, có cái lại là hệ thống định vị hoặc là2camera theo dõi, rất nhiều thứ, nhưng không có thứ nào cụ thể cả.
Cứ làm như vậy thì Lục Minh sẽ phải tìm ở một phạm vi rất rộng. Ngay lúc Lục Minh trầm tư suy nghĩ vì rơi vào tình trạng khó khăn, đột nhiên, có tiếng gõ cửa phòng vang lên. “...” Lục Minh cho là cảnh Y Nhân bị tiếng sấm đánh thức không ngủ được nên anh đứng dậy đi tới để mở cửa ra. Khi mở cửa ra thì thấy Giang Đóa Đóa để tóc xõa ngang vai, mặc bộ áo ngủ hai dây, trong tay còn đang bưng một cốc cà phê đứng ngay ở cửa. Lục Minh khựng lại, bình tĩnh nhìn Giang Đóa Đóa.
Giang Đóa Đóa e thẹn bưng cốc cà phê, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Minh, nhỏ giọng giải thích: “Bên ngoài sét2đánh nên tôi không ngủ được. Tôi xuống tầng uống nước thì thấy phòng sách của cậu sáng đèn. Tôi đoán cậu vất vả như thể chắc chắn tinh thần không được tốt, bèn giúp cậu rót cốc cà phê.”
“...” Lục Minh lạnh nhạt thu tầm mắt lại, anh lười phải nhìn tới người phụ nữ trước mặt mình.
“Cảm ơn. Không cần đâu.” Nói rồi Lục Minh rồi liền muốn đóng cửa lại. Thấy vậy, Giang Đóa Đóa hoảng hốt, cả người vô thức chen về phía trước. Cốc cà phê đầy tràn sóng sánh sang hai bên, vừa hay hất vào áo ngủ trắng bằng lụa tơ tằm của Lục Minh và hất cả lên người cô ta.
Cũng may cà phê không nóng. Lục Minh nhíu mày, theo bản năng lùi về sau một bước, nhìn về nhếch nhác của mình.