6a khỏi bệnh viện, Cảnh Y Nhân ngồi xe Lục Minh về. Vợ chồng Giang Dân Sinh ngồi xe jeep. Lục Minh về tới nhà đúng giờ dùng bữa tối. Vừa vào biệt thự, ngay tại huyền quan, Lục Minh còn chưa kịp cởi giày đã có một đôi dép đặt ngay trước mặt anh. Lục Minh thản nhiên nhìn khuôn mặt người phụ nữ xa lạ này rồi hờ hững nói: “Mới tới sao?”
“Tôi...”
Giang Đóa Đóa chưa kịp mở miệng giải thích thì Lục Minh đã lạnh lùng thu tầm mắt lại, đưa mắt nhìn cô quản lý người giúp việc trong nhà, trách cứ:
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Trong nhà tạm thời không cần người giúp việc mới.” Từ chuyện của quản gia Ngô lần trước, cho tới bây giờ Lục Minh cũng không mời thêm người2giúp việc và quản gia bởi vì sợ có gian tế trà trộn vào. Nếu không anh đã sớm mời quản gia khác rồi. “...” Nghe vậy, Giang Đóa Đóa vô cùng lúng túng.
Cách ăn mặc này của cô ta làm gì giống người giúp việc. Có người giúp việc nào ăn mặc sang trọng như vậy sao? Cô giúp việc lộ ra vẻ mặt oan uổng, cung kính giải thích: “Ngài Lục! Giang Đóa Đóa là chị họ của cô chủ.”
Lúc này, Cảnh Y Nhân mới vào theo phía sau. Khi Giang Đóa Đóa nhìn thấy cảnh Y Nhân liền mở miệng: “Y Nhân!”
Cảnh Y Nhân vừa vào đã nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng ngước mắt lên, sắc mặt cứng lại, đứng nguyên tại chỗ nhìn người phụ nữ xa lạ ở trước mặt. “...” Ngay8lúc Cảnh Y Nhân định mở miệng hỏi cô ta là ai thì phía sau truyền tới giọng của Vương Thu Thủy. “Đóa Đóa, con tới rồi à? Con tới lúc mấy giờ vậy? Sao không gọi điện cho mẹ?” “...” Lúc này Cảnh Y Nhân mới phản ứng được, người phụ nữ ăn mặc như sắp kết hôn ở trước mặt mình là con gái của Vương Thu Thủy, Đóa Đóa.
Vương Thu Thủy nói xong bèn giải thích với Cảnh Y Nhân và Lục Minh: “Y Nhân à! Hôm qua bác đã nói với Đóa Đóa là cháu đã kết hôn, con bé nói đã mấy năm rồi không gặp cháu, thế nên hôm nay con bé cố ý đến đây thăm cháu. Khi còn nhỏ, quan hệ của hai đứa tốt nhất đó!” “...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân2giật giật. Cố ý đến thăm cô?
Bây giờ thì náo nhiệt rồi. Một nhà có tới hai gia đình.
Người tới là khách. Nếu là chị họ tới thăm cô thì cũng không có lý do nào bảo người ta đi cả.
Cảnh Y Nhân nghĩ, cũng chỉ ở mấy ngày, chờ tới khi bà ngoại ra viện thì bọn họ cũng sẽ về nên cô nhìn Giang Đóa Đóa, dùng nghi thức xã giao gật đầu: “Đã lâu không gặp! Đóa Đóa!” Rõ ràng không quen mà phải giả vờ là quen đúng là rất khó chịu. Từ lúc Lục Minh xuất hiện, sự chú ý của Giang Đóa Đóa đã dồn hết lên người anh. Cho dù Lục Minh không hề nhìn cô ta một cái nhưng cô ta vẫn mê muội như vậy. Sau khi chào hỏi Cảnh Y Nhân2xong, cô ta lại chuyển tầm mắt mê muội của mình lên người Lục Minh.
Cho dù bất cứ biểu cảm hay chi tiết nhỏ nào trên mặt anh, Giang Đóa Đóa đều muốn nhìn thật rõ. Trên mặt Lục Minh không hề có chút tỳ vết nào. Đúng là người đàn ông chất lượng cao, 360 độ không có góc chết.