6��Phải sau năm giờ a.”
“Vậy tôi tới phòng của cậu ta chờ.” Nói rồi Giang Đóa Đóa xách váy đi lên tầng. Cô ta nghĩ, trong phòng chắc phải có ảnh chụp nên muốn đi xem.
Kết quả, mới đi được hai bước thì cô giúp việc đã vội ngăn trước mặt cô ta. “Thưa cô! Cô không thể vào phòng ngủ của ngài Lục, ngài Lục biết sẽ tức giận.” “Cô có nhầm không vậy? Tôi là chị của vợ cậu ta, chúng tôi là người một nhà, sao lại không thể đi vào!” Giang Đóa Đóa vỗ ngực rồi gạt tay một cái, đẩy cô giúp việc ra.
“Tránh ra!”
Nói rồi Giang Đóa Đóa xách váy chạy lên trên tầng.
“...” Hiện giờ, vẻ mặt của cô giúp việc rất khó xử, bọn họ cũng chỉ là người2làm công nên cũng ngại đắc tội với khách.
Giang Đóa Đóa tìm từng phòng ở trên tầng. Trong một căn phòng cô ta thấy chiếc áo hoa mẹ cô ta hay mặc nên đoán cha mẹ ở trong gian phòng khách này. Mãi tới khi Giang Đóa Đóa đẩy cửa của phòng ngủ chính ra, căn phòng rộng rãi và cảnh tượng trước mắt làm cô ta chấn động. Trong gian phòng xa hoa này có một chiếc giường ngủ kiểu châu u rộng hơn ba mét với các loại đồ nội thất và đồ trang trí rất đẹp mắt.
Căn phòng này còn lớn hơn cả toàn bộ nhà của cô ta.
Trên đầu giường còn treo một bức ảnh kết hôn.
Người đàn ông trong bức ảnh mặc bộ âu phục, chân đi giày da, cánh tay ôm8lấy eo của cô dâu đứng bên cạnh, hai cơ thể dính sát vào nhau. Trán kề trán, bọn họ mỉm cười với nhau.
Giang Đóa Đóa nhìn bức ảnh đến mức nhập tâm. Trong mắt cô ta dường như không nhìn thấy cô dâu mà đều là khuôn mặt anh tuấn như tiên giáng trần với nụ cười thần bí đầy mê hoặc của Lục Minh. Giang Đóa Đóa vô cùng kích động, khi mắt cô ta nhìn thấy bức ảnh chụp liền dán mắt vào đó, không có cách nào dời ra được.
Ngay cả bước chân cô ta cũng không khống chế được mà đi từng bước từng bước vào phòng để tới gần bức ảnh.
Thậm chí cô ta còn cởi giầy, cứ thể bò lên giường, kiễng chân, đưa tay sờ lên khuôn mặt anh2tuấn của Lục Minh trong tấm ảnh.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Lục Minh, trong đầu cô ta còn ảo tưởng cô dâu ở bên cạnh chính là mình.
Cả đời Giang Đóa Đóa chưa từng nhìn thấy một người đàn ông hoàn mỹ, tỏa sáng như vậy chứ đừng nói tới căn nhà, sự nghiệp và giá trị bản thân của Lục Minh. Nhìn mãi, trong lòng Giang Đóa Đóa thấy thật đau đớn, chua xót.
Đều là phụ nữ, đều là người một nhà, tại sao cô ta không gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ?
Cô ta kém Cảnh Y Nhân ở chỗ nào?
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Minh, dường như Giang Đóa Đóa nghĩ ra điều gì đó bèn nhảy xuống giường, đi tới đứng trước tủ quần áo rồi2mở tủ ra. Quả nhiên, như cô ta đoán, trong tủ có không ít quần áo của đàn ông. Giang Đóa Đóa đưa tay nhẹ nhàng sờ ống tay áo, cảm giác tơ lụa cho cô ta biết bộ quần áo này có giá trị cao như thế nào. Cô ta đưa ống tay áo lên mũi, ngửi thử, mùi hương nhàn nhạt vấn vít quanh chóp mũi. Giang Đóa Đóa cong miệng, trong lòng vui sướng, nhắm mắt lại, từ từ thưởng thức. Đây chính là mùi hương của Lục Minh sao? Giang Đóa Đóa dùng hai tay nâng ống tay áo của Lục Minh lên, dán lên mặt, nhẹ nhàng vuốt ve.