Dáng vẻ cô ta cũng được coi là xinh đẹp, nhưng cách trang điểm này lại giống như vẽ rắn thêm chân. Cách ăn mặc khoa trương, tô son trát phấn dày đặc như thế đúng là dọa người.
Cô ta vừa xuất hiện lập tức có quân nhân cầm máy quét an ninh quét một vòng từ trước tới sau người cô ta.
Khi quét tới túi xách của cô ta, máy quét an ninh không ngừng kêu tít tít.
Giang Đóa Đóa có hơi ngơ ngác.
Những người có tiền đều như vậy sao? Đây là làm gì? Ngay lúc Giang Đóa Đóa còn đang ngơ ngác thì vị quân nhân mở miệng: “Thưa cô! Phiền cô mở túi xách ra, chúng tôi phải kiểm tra.”2“Dựa vào cái gì?” Giang Đóa Đóa ôm túi xách vào lòng. “Chúng tôi nghi ngờ bên trong có vật nguy hiểm. Nếu cô không muốn kiểm tra cũng được, phiền cô đi ra ngoài.” Vị quân nhân dùng vẻ mặt nghiêm túc, làm đúng theo chức trách đưa ra lời cảnh cáo. Giang Đóa Đóa không thể làm gì khác, cô ta đi rất xa mới có thể đến đây, không thể cứ như vậy mà về được. Cô ta đành mở túi xách ra cho vị quân nhân kiểm tra.
Trong túi xách cô ta, trừ điện thoại di động, chìa khóa, mỹ phẩm cũng chỉ có một lọ thuốc hôm qua có một người phụ nữ chào hàng bán cho cô ta.8Bà ta nói, thuốc này cực kỳ tốt đối với phương diện kia của đàn ông. Sau khi uống có thể làm cho phụ nữ sung sướng muốn chết.
Sở dĩ cô ta mang theo người vì nghĩ liệu có lúc nào đó có thể dùng hay không. Kết quả, vị quân nhân lấy lọ thuốc từ trong túi xách của cô ta ra, hỏi: “Đây là cái gì?”
“...” Giang Đóa Đóa lúng túng nói: “Đây là thuốc tráng dương của ông xã tôi.”
Vị quân nhân vặn mở nắp lọ, đưa tới chóp mũi ngửi một cái, mùi thơm ngọt, dường như không có vấn đề gì lớn.
Vị quân nhân vẫn không yên tâm, lấy ra một viên, dùng lưỡi liếm một cái, không có2vị gì lạ. Sau đó đưa viên thuốc cho quân nhân đứng bên cạnh: “Lấy đi xét nghiệm.”
Vị quân nhân lại hỏi: “Xin hỏi cô là ai?” Nói rồi anh đem số thuốc còn lại trả cho Giang Đóa Đóa.
“Tôi là chị họ của thiếu phu nhân của các anh.” Giang Đóa Đóa kiêu ngạo ưỡn ngực, ngửa đầu lên, nhận lấy lọ thuốc rồi ném vào trong túi xách. Sau đó, cô ta lấy ví tiền trong túi xách ra, trong đó có một tấm ảnh chụp chung của cô ta và Cảnh Y Nhân trước kia. Cho dù bức ảnh chụp thời thiếu niên nhưng vẫn có thể nhìn ra người phụ nữ kia chính là Cảnh Y Nhân.
Vị quân nhân cung2kính làm một tư thế mới đi vào biệt thự.
Giang Đóa Đóa kiêu ngạo ưỡn ngực, hừ một tiếng rồi đi vào trong.
Cô ta vừa vào nhà đã có người giúp việc tới tiếp đón.
Giang Đóa Đóa thay dép xong nhanh chân đi vào nhà, không hề khách sáo mà cao giọng gọi: “Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ có đây không? Cha!Y Nhân!”
Giang Đóa Đóa gọi một hồi trong phòng cũng không ai trả lời. Cô ta bèn quay đầu lại hỏi người giúp việc đi đằng sau. “Cha mẹ tôi và Y Nhân đâu rồi?”
Cô giúp việc cung kính đáp: “Thưa cô! Bọn họ đến bệnh viện rồi.” “Vậy em rể tôi, Lục Minh đâu?”
Hôm qua cô ta đã nghe mẹ mình nói Lục6Minh đẹp trai tới mức độ nghịch thiên*, làm cô ta kích động cả đêm không ngủ được. Cô ta chỉ muốn xem thử xem rốt cuộc Cảnh Y Nhân đã cưới được một người đàn ông “hoành tráng” tới mức nào và rốt cuộc anh ta đẹp trai tới mức nào.
(*) Nghịch thiên: trái với tự nhiên, trái với lẽ trời, trái với lẽ thường.