0nh ôm chặt người con gái bé nhỏ vào trong lòng, hận không thể hòa tan cô vào trong máu xương của mình. Cảnh Y Nhân bị Lục Minh siết chặt vào trong lòng, hai thân thể nóng rực dán sát vào nhau.
Cô bị anh cường thể bá đạo mà hôn, đầu óc trống rỗng, cả người như nhũn ra. Đôi tay mềm mại, vô lực theo bản năng ôm lấy cổ Lục Minh, sợ không đứng vững sẽ ngã xuống. Đôi chân như nhũn ra lơ đãng tiến vào giữa hai ống quần âu của Lục Minh, đùi cố ma sát với thứ đã cứng như sắt.
Bỗng dưng, Lục Minh hít sâu một hơi thở hổn hển. Trong thân thể dường như có núi lửa đang phun trào.
Hai người ôm hôn mãnh liệt dưới đèn đường, không hề bận tâm tới ánh mắt của người qua2đường.
Đột nhiên, Lục Minh bể ngang Cảnh Y Nhân lên, đi về phía bãi đỗ xe.
Bước chân Lục Minh dồn dập, hình như hơi khẩn cấp. Đợi đến khi tới trước xe, Lục Minh mới nhẹ nhàng đặt cảnh Y Nhân xuống.
Anh đặt cô xuống trước xe, lại một lần nữa dán lấy nhau như keo như sơn, trao nhau nụ hôn nóng bỏng. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở cửa sau xe ra, thuận thể ôm Cảnh Y Nhân đưa cô vào ghế sau.
Lục Minh cũng chui vào theo, đóng cửa xe, ẩn khóa lại. Hạ tấm chắn với phía trước xuống.
“...” Cảnh Y Nhân căng thẳng hít một hơi, trợn to mắt nhìn Lục Minh. Lục Minh sẽ không định gì kia trên xe đấy chứ?
Nếu là ngày thường, cho dù Lục Minh có đói khát tới đâu chắc chắn cũng sẽ chịu đựng7để về nhà rồi làm, lúc này anh lại gấp gáp không chịu nổi. Lục Minh chưa bao giờ làm chuyện này ở bên ngoài, đây cũng là lần đầu tiên ở trên xe. “Ông xã ơi...” Cảnh Y Nhân khẽ gọi một tiếng. Lục Minh cúi người hôn lên môi cô, dịu dàng ra lệnh: “Gọi là cậu!”
“Cậu...”
Lục Minh ôm cô nằm xuống, ghế ở sau lưng từ từ hạ xuống.
Bàn tay Lục Minh đốt lửa khắp nơi trên người cô, hôn lên mỗi một tấc da thịt mềm mại của cô... Tư tưởng của Cảnh Y Nhân vẫn hơi bảo thủ, ở nơi này không thể phóng túng, hơn nữa không gian có hạn. Lục Minh phát hiện tuy đã khơi dậy lửa nóng của Cảnh Y Nhân, cô vẫn ngượng ngùng không thôi. Lục Minh cười nhẹ một tiếng, khẽ dỗ dành bên tai1cô: “Nếu không về nhà tiếp tục...” “Ừ” Cảnh Y Nhân gật đầu như giã tỏi.
Lục Minh ngồi dậy, kéo cô lên, mặc lại quần áo cho cô, thấp giọng nhắc nhở bên tai cô: “Về nhà em chủ động!”
Nói xong Lục Minh lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô, lưu luyến không rời mà tách ra. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, giống như phải đưa ra một quyết định cực kỳ gian nan. Lục Minh bỗng mở cửa xuống xe, đi lên ghế trước lái xe.
Lúc Lục Minh về đến nhà đã là hơn 11 giờ đêm.
Biệt thự vô cùng im ắng. Ngoài phòng khách tầng 2 còn sáng đèn, còn lại một mảnh tối đen. Lục Minh dừng xe, đẩy cửa bước xuống.
Sắc mặt anh lạnh nhạt giống như chuyện củi khô lửa bốc vừa rồi với Cảnh Y Nhân7chưa từng xảy ra.
Anh đi ra phía sau, mở cửa xe. Chỉ thấy đôi mắt Cảnh Y Nhân vẫn đang mơ màng giống như còn chưa tỉnh táo lại từ đợt tình cảm mãnh liệt vừa rồi.