“Vậy cháu có xe không?” “...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật, chuyện này liên quan gì đến bà ta: “Không có.”
“À, bác chỉ là muốn nhắc nhở cháu đừng ngồi xe buýt đi về, đông người lắm, cháu gọi xe mà về, ở cửa bệnh viện còn có khu vực riêng cho xe taxi, mặc dù hơi đắt...”
Cảnh Y Nhân thầm hít sâu một hơi, có cảm giác muốn đập chết bà ta ngay lập tức.
Cô ngồi xe gì thì liên quan gì đến bà ta? Lười nghe bà ta lải nhải mấy từ vô nghĩa, cô nhanh chóng rời đi.
Cảnh Y Nhân làm sao mà biết bà ta vốn nghĩ vừa rồi Cảnh Y Nhân đã đưa hết tiền cho bà2ta. Bà ta lo cô không có tiền về thì sẽ đòi bà ta trả lại.
Lúc Cảnh Y Nhân trở lại biệt thự, Lục Minh cũng đã tan làm. Vừa vào phòng, Cảnh Y Nhân đã nhìn thấy Lục Minh đang ôm Tiểu Đâu Đâu chơi đùa trong phòng khách.
Có hai đứa con nhưng Lục Minh chỉ coi Tiểu Đâu Đâu như bảo bối.
Hiển nhiên, Lục Minh có chút trọng nữ khinh nam. Cảnh Y Nhân đôi giày ở huyền quan, Lục Minh nghe thấy tiếng liền quay đầu, thấy là Cảnh Y Nhân đã trở lại. Anh vô thức hơi nhíu mày, lập tức đứng lên giao đứa trẻ cho bảo mẫu rồi đi về phía Cảnh Y Nhân rồi bình tĩnh hỏi:7“Sao em vừa mới hết ở cữ đã ra ngoài thể:
Nói xong, Lục Minh nhận lấy túi và áo khoác của Cảnh Y Nhân và giao cho người giúp việc, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Lục Minh nhíu mày rất chặt. “...” Cảnh Y Nhân không hề trả lời, có vẻ hơi mất hứng.
Lục Minh nhìn lướt qua chiếc kẹp tóc trên đầu cô, lại hỏi: “Em vừa gặp Nhạc Nhu à?...” Vừa nói đến Nhạc Nhu, Lục Minh đã nghĩ đến Nhạc Phong. “Em cũng vừa gặp Nhạc Phong?” Cảnh Y Nhân vẫn không trả lời, hất tay Lục Minh đang nắm tay cô ra mà chất vấn: “Tiết Phương Hoa vượt ngục, sao anh lại không nói cho em1biết?”
“...” Nghe vậy, Lục Minh nhíu mày thành hình chữ xuyên (111). “Nhạc Phong nói cho em biết?”
“Cần người khác phải nói cho em biết sao? Hôm nay cô ta gọi điện thoại đến đe dọa em, hỏi có phải em đã sinh con rồi không?”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Minh nghiệm lại. “Cô ta còn nói gì nữa?”
“...” Cảnh Y Nhân không nói lời nào, đi đến sa lông trong phòng khách rồi ngồi xuống. Lục Minh cũng theo sau, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay vòng qua bên kia Cảnh Y Nhân, nhẹ nhàng để đầu cô để cô dựa vào vai mình.
Một lúc lâu sau, Lục Minh mới bình tĩnh mở miệng: “Anh sợ em sẽ lo lắng, cho nên7không nói cho em biết.”
“...” Cảnh Y Nhấn mím chặt môi lại. “Sau này, em đừng nghe điện thoại lạ. Tiết Phương Hoa bây giờ là tội phạm bị truy nã, cô ta không dám dễ dàng lộ diện đâu.” “...” Cảnh Y Nhân đương nhiên biết điểm này, nhưng vẫn không đáp lại Lục Minh.
Vì để giảm bớt bầu không khí căng thẳng, Lục Minh lập tức nói sang chuyện khác. “Vừa rồi, Tiểu Đâu Đâu gọi cha đấy!”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân ngồi thẳng người lớn, trừng to mắt nhìn Lục Minh: “Sao có thể “Con gái chỉ kêu “ba” một tiếng thôi!”
“...” Cảnh Y Nhân không nói gì mà khinh bỉ nhìn Lục Minh. Thế mà cũng coi như là gọi0cha?
Bé cưng hay phát âm bập bõm, trùng hợp đồng âm với từ “cha” thôi.
Như vậy mà Lục Minh cũng có thể vui vẻ à? Cảnh Y Nhân đứng lên vào phòng bếp lấy hoa quả. Chính vào lúc này, di động của cô vang lên. Lục Minh thấy dãy số lạ trên màn hình điện thoại, theo bản năng gọi với vào phòng bếp một tiếng: “Y Nhân, điện thoại của em vang lên kìa!” Tiếng đáp lại của Cảnh Y Nhân vang ra từ trong phòng bếp:
“Anh nghe giúp em với!” Lục Minh cầm lấy di động, trượt để nghe rồi đưa đến bên tai. Anh còn chưa kịp mở miệng, bên kia điện thoại đã truyền tới một tiếng nói mang giọng địa phương khác.