0��Thẩm vương gia! Thẩm vương gia đến đây!” Bà ấy kích động đến mức chỉ kém không quỳ xuống bái lạy vương gia.
Bạch Vân thực sự rất mất mặt.... Nghĩ lại mà sợ, Bạch Vân vẫn ngượng ngùng nói ra, cô ấy chỉ xấu hổ mỉm cười rồi kể lại một cách đơn giản cho Cảnh Y Nhân nghe. “Không xảy chuyện gì đâu, ảnh để Lạc là người rất tốt bụng. Tôi với anh ấy bây giờ là bạn bè.” Bây giờ bọn họ cũng xem như là bạn tốt. Bạch Vân cho là như vậy, nhưng cô lại không hề hay biết ảnh để Lạc người ta đang cố gắng như thế nào để theo đuổi mình. “Bạn bè?” Khóe miệng Cảnh Y Nhân khẽ run rẩy.
Nếu chỉ là bạn bè, một người bận rộn như ảnh để Lạc đầu có nhàn rỗi đưa cô ấy tới nơi2này chứ? “Bạch Vân, cô không cảm thấy là ảnh để Lạc đang theo đuổi cô à?“. Bạch Vân ngỡ ngàng lắc đầu: “Anh ấy là ảnh đế, sao có thể theo đuổi tôi chứ. Tôi chỉ mong anh ấy đừng giống đùa giỡn tôi giống như đùa giỡn người khác trong tivi là được.”
“...” Cảnh Y Nhân thật hết chỗ nói, nhắc nhở Bạch Vân: “Trong ti vi đều là kịch bản yêu cầu thôi, đó đều là giả, nhưng những gì mà anh ta làm với cậu lại đều là thật.”
Cảnh Y Nhân giờ mới hiểu được, thì ra Bạch Vân tưởng ảnh để Lạc vẫn thường đùa giỡn đàn bà con gái như vậy.
Ấn tượng đầu tiên giữa người với người quả nhiên thật sự quan trọng. Lúc này, ảnh để Lạc và Lục Minh đang ở ban công của phòng sách để uống trà chiều.
Trên ban7công rộng rãi có hai chiếc ghế mây và một cái bàn tròn.
Ảnh để Lạc lười biếng ngồi vắt chéo chân, nhấp một ngụm hồng trà ngon hiếm có này. Tầm mắt liếc xuống một vòng quân nhân vây quanh cửa dưới tầng, anh ta thờ ơ nói: “Biệt thự của anh được canh gác nghiêm đến mức chẳng khác gì trại tạm giam cả, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lục Minh thờ ơ cười nhạt: “Sợ phóng viên quấy rầy.”
Lạc Tử Kiều nhíu mày, hiển nhiên không tin. Chỉ là ngăn cản phóng viên thôi mà cũng cần phải điều động quân đội sao? Lục Minh không nói gì, anh ta cũng không hỏi nhiều. “Sao không thấy cái ông quản gia hay nịnh bợ cô Tiết đâu thế?”
“Sa thải rồi.”
“Trong khoảng thời gian này, tôi cũng không thấy tin tức gì về cô Tiết cả. Không phải năm1ngoái cô ta đã kiếm được cái danh hiệu đại sứ từ thiện gì gì đó hay sao.” “Tôi cũng không rõ lắm.” Đối với những kẻ làm Lục Minh phản cảm, anh không muốn nhắc đến một chút nào. Vài việc liên quan đến cơ mật quốc gia, cũng có rất nhiều chuyện mà anh không tiện nói cho Lạc Tử Kiều biết.
Mặc dù quan hệ của anh với Lạc Tử Kiều có tốt đến thế nào đi chăng nữa, có một số việc, anh cũng sẽ không nói.
Anh không dám cam đoan liệu bên cạnh mình có xuất hiện người nào giống quản gia Ngô hay không. Không phải anh hoài nghi Lạc Tử Kiều mà là làm việc gì cũng phải có lòng phòng bị, để giảm bớt một số chuyện phiền toái không cần thiết. Lạc Tử Kiều cũng nhìn ra tâm tư của Lục Minh7không ở đây. “Mà này, từ khi cậu kết hôn, chúng ta chưa tụ họp lần nào đâu đấy!”
Sau khi Lục Minh kết hôn, bọn họ hầu như không có cơ hội gặp nhau, cho dù gặp nhau thì cũng tại phòng làm việc, vội vàng gặp một chút, còn uống chén trà hay ăn cơm thì không có.