0��nh để Lạc nhấc cánh tay lên, đưa ngón cái ra lau chút rượu còn vương ở bên khóe miệng Bạch Vân. “Không sao! Không cần miễn cưỡng, một lát uống rượu trái cây là được!” Sự đụng chạm đột ngột của ảnh để Lạc làm Bạch Vân rụt cổ lại, mặt lại càng đỏ hơn, đầu cô ấy cúi gằm xuống, không dám nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh lấy một cái. Bạch Vân đâu biết, dáng vẻ ấy của cô lại càng hấp dẫn đàn ông hơn. Ảnh để Lạc gọi người đưa rượu trái cây tới.
Bạch Vân chưa từng uống rượu nên không hề biết, những ống rượu trái cây này có mùi vị tươi mới như nước ép trái cây, nhưng độ rượu không hề thấp hơn rượu tây. Ảnh để2Lạc nhiệt tình nên Bạch Vân không tiện từ chối, cô uống thử một ống rượu trái cây vị dâu. Lý Na ngồi bên cạnh cũng nhìn ra, ảnh để Lạc vừa tới đây chưa từng đưa mắt nhìn cô ta lấy một cái. Từ đầu tới cuối đều đặt sự chú ý lên người cô nàng Bạch Vân vừa đen, vừa gầy, vừa xấu, đã thế lại còn nghèo nữa.
Đây quả là sự nhục nhã đối với Lý Na. Ảnh để Lạc không nhìn trúng cô ta vậy sao lại nhìn trúng Bạch Vân chứ?
Nghĩ vậy Lý Na liền thấy tức, không thể không tách Bạch Vân ra được.
Cô ta đứng dậy: “Bạch Vân! Một lúc nữa là tới lúc ăn cơm liên hoan rồi, cô cùng tôi đi gọi món đi!”
Bạch Vân bị ảnh7để Lạc nhìn nên mặt mũi đỏ bừng, cô ấy vẫn luôn lúng túng mà không tìm được cớ bỏ đi. Lý Na mở miệng làm cô ấy thở phào một hơi.
“Ừm!” Vóc dáng bé nhỏ của cô đang chuẩn bị đứng lên lại bị ảnh để Lạc đưa tay lên, ấn cô ngồi lại chỗ cũ.
Ảnh để Lạc đưa mắt qua lạnh lùng nhìn Lý Na một cái. Anh ta đã sớm nhìn ra Lý Na cố ý muốn tách Bạch Vân ra để bắt nạt cô ấy. Ảnh để Lạc duỗi tay ra, ẩn chuồng phục vụ ở phía sau ghế sa lông. Một lát sau, nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào. Ảnh để Lạc thản nhiên ra lệnh: “Mang thực đơn lên để gọi món đi!” Nhân viên phục vụ cung1kính đi tới phía trước bàn, rút một tờ thực đơn trong ngăn kéo ở bên dưới lên đưa cho ảnh để Lạc. Ảnh đế Lạc nhận thực đơn rồi quăng vào lòng Lý Na. “Đi sang bên cạnh gọi đi.” Anh ta lạnh lùng lườm Lý Na một cái. “...” Lý Na lúng túng ôm thực đơn, không thể làm gì khác hành đi sang bên cạnh gọi đồ ăn. Ảnh để Lạc đưa mắt lại trên người Bạch Vân, ánh mắt vừa rồi còn đang lạnh lùng trong chớp mắt đã trở nên dịu dàng. Anh ta khẽ hỏi: “Em tên là gì?” Vừa rồi anh ta đã nghe thấy Lý Na gọi cô là “Bạch Vân”, nhưng ảnh để Lạc dường như sợ không có chuyện gì để nói nên vẫn hỏi lại7một lần nữa. “Bạch Vân!” Giọng của Bạch Vân vừa nhỏ vừa ngại ngùng, từ đầu tới cuối không hề nhìn ảnh để Lạc lấy một cái mà vẫn luôn cúi đầu, bàn tay nhỏ bé siết chặt lại, đặt ở trên đùi. Bạch Vân mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là chiếc quần jeans bị giặt tới bạc phếch. Rõ ràng cách ăn mặc này rất đơn giản, có thể nói là có chút quê mùa, nhưng trong mắt ảnh để Lạc, Bạch Vân mặc như vậy nhìn thế nào cũng thấy để lộ ra vẻ gợi cảm của sự hồn nhiên.