0hưng những chuyện này dường như là sự thật nên Cảnh Y Nhân không có lời nào để phản bác.
“Nhắc mới nhớ, lúc cô còn nhỏ cũng khá đáng thương. Mẹ cô bị cả thôn chửi mắng, sau đó nhiễm bệnh mà chết. May mà thân thể bà ngoại cô tốt, một mình nuôi cô lớn. Chỉ tiếc, lúc đó cô không hiểu chuyện chút nào, ngày ngày chỉ biết làm ra những chuyện xấu xa làm bà ngoại cô tức giận!”
Cảnh Y Nhân chưa từng biết chủ nhân của thân thể này đã từng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Tuy cô không phải là Cảnh Y Nhân trước kia nhưng thân thể này của cô vẫn là của “Cảnh Y Nhân”, mà người khác cũng coi cô là người đó. Cái cô nàng Lý Na này vừa mở miệng ra đã nhắc2tới chuyện xấu nhà người ta, chỉ sợ đây là người tới mà không có ý tốt gì. Khóe miệng Lý Na cong lên, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Chuyện cũng đã qua rồi, cô đừng không vui. Thân chúng ta hiện giờ đều là người có tiền cả, nhà bị phá được đền bù không ít tiền. Cha tôi đã khai phá để cho mọi người trong thôn đều được làm giàu. Năm nay nhà tôi cũng mới chuyển lên thành phố S, sau này sẽ không được gặp lại các chị em trong lớp ở quê chúng ta nữa, thế nên tôi mới gọi mọi người tới để họp lớp!” Lý Na nói vô cùng tự hào, trên mặt là vẻ đắc ý dào dạt. “...” Chuyện đã qua rồi? Đừng không vui?
Chuyện đã qua rồi mà c** còn nhắc tới, thể mà7còn bảo cô đừng không vui?
Lẽ nào cô bị người ta mắng, đụng vào vết thương cũ mà còn phải vui vẻ chắc? Cái gì mà họp lớp chứ? M* nó chẳng qua là đến để khoe giàu thôi.
Cảnh Y Nhân nhíu mày, nhìn Lý Na một cái. Lý Na lại nói tiếp. “Ngay cả nhà của Bạch Vân cũng được chia một căn nhà. Cha tôi cũng chia cho bọn họ không ít đó, phải không Bạch Vân?”
Lý Na bĩu môi về phía Bạch Vân, giống như đã ban ân cho nhà Bạch Vân nhiều lắm vậy. “...” Hiện giờ Bạch Vân vẫn có chút ngại ngùng, gật đầu: “Cha cô đã thu của nhà tối hơn hai mẫu ruộng nên cũng cho kha khá tiền.”
“Cái ruộng hoang kia của nhà cô chẳng ai cần, cha tôi thấy thương nhà cô nên mới lấy1đó!” “...” Mặt Bạch Vân đỏ lên, ngại ngùng cắn môi dưới không nói câu nào. “Trong đám bạn học chúng ta, hiện giờ trừ nhà chúng tôi ra, thì nhà Y Nhân là nhiều tiền nhất. Cha của Y Nhân làm ngành vật liệu xây dựng, mà cha tôi lại làm bất động sản. Sau này nhất định sẽ thường xuyên gặp nhau!” “Y Nhân à, sau này chúng ta ở cùng một thành phố, không giống như bọn họ, ở quê xa xôi. Nếu có thể thì nên thường xuyên qua lại. Tôi sẽ đề cử với cha tôi dùng vật liệu ở nhà của cô. Cùng là đồng hương cả, làm giàu thì mọi người cùng nhau làm nhỉ!”