Suốt hơn 20 năm phải chịu đựng ở bên Hắc Long, cô luôn bị anh ta bắt nạt, nỗi căm giận này đều dồn vào một cái bạt tại là quá dễ dãi cho anh ta rồi.
Có thể tưởng tượng được cái tát này của Nhạc Nhu mạnh đến mức nào. Hắc Long không tài nào đoán được Nhạc Nhu lại dám đánh anh ta, từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn là một vương tử cao ngạo, Nhạc Nhu luôn tuân theo mệnh lệnh của anh ta.
Thế mà bây giờ cô2lại dám ra tay đánh anh ta. Một cái tát này khiến trên mặt Hắc Long hằn rõ dấu vết năm ngón tay, kiểu tóc đẹp đẽ và sợi tóc trên trán anh ta bị lệch sang một bên, bím tóc sau gáy lắc lư. Hắc Long trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn Nhạc Nhu, anh ta theo bản năng đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, bàn tay lớn ôm mặt, ngây ngẩn nhìn Nhạc Nhu, mãi mà không định thần lại được.
Nhạc Nhu vươn tay chỉ trỏ nhắc nhở: “Đã cá6cược thì phải chịu, nếu anh ghi thù thì không phải đàn ông.”
Nhạc Nhu chỉ vào anh ta như để cảnh cáo, sau đó trở lại ghế ngồi.
Lúc này, Hắc Long mới định thần lại, anh ta nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Nhạc Nhu mắng:
“Nhạc Nhu! Em có giỏi, có bản lĩnh thì hôm nay đừng để bản vương tử thắng một lần, nếu không em cứ chờ xem!” () Từ tiếng trung là ở, cũng có nghĩa là giống người, nhân chủng, hạt giống. “Tôi có “giống người” hay không,7chẳng phải anh biết rất rõ hay sao.” Không có “giống” thì làm sao mà sinh được Cầu Cầu? Hắc Long đặt mông ngồi xuống, tiếp tục chơi bài. Các cấp dưới luôn canh giữ bên ngoài phòng thấy vương tử bị đánh, nhưng ngài không lên tiếng, bọn họ cũng không làm gì, chỉ thức thời nhờ người giúp việc mang một chiếc túi chườm lạnh đến cho Hắc Long.
Hắc Long thở phì phì giật lấy túi chườm, một tay chườm trên mặt, một tay cầm quân mạt chược. Chơi một4tiếng đồng hồ, Hắc Long vẫn không thắng được ván nào. Dù sao thì đây là lần đầu tiên anh ta chơi mạt chược, dù biết quy tắc nhưng vẫn chưa rõ các mẹo chơi.
Hồi nãy Nhạc Phong đi ra ngoài, lúc này đã quay trở lại, trong tay xách một đống đồ vừa mua đặt lên bàn phòng khách. Mọi người vẫn chăm chú chơi mạt chược, không ai chú ý đến Nhạc Phong, chỉ biết là anh ta đã trở lại, càng không ai nhận thấy Nhạc Phong lấy từ6túi quần ra một món đồ nho nhỏ nhét vào túi của Cảnh Y Nhân đang để trên sô pha.
Sau đó, Nhạc Phong lấy đồ uống trong túi giấy vừa mua về, chia cho mấy người đang chơi mạt chược mỗi người một lon. Nhạc Phong mua mấy lon bia, đặt xuống trước mặt mọi người, đến lượt Cảnh Y Nhân, anh ta lại đặt một hộp sữa tươi trước mặt cô. Cảnh Y Nhân tập trung tinh thần nhìn bài của mình, không nhận ra có gì khác thường, cũng biết rõ Nhạc Phong mang đồ uống đến.
Thấy thế, Lục Minh thản nhiên liếc nhìn Nhạc Phong vẫn đứng sau lưng Cảnh Y Nhân không rời đi. Nhạc Phong không nhìn Lục Minh, hai tay lười nhác đút túi quần, cụp mắt nhìn bài của Cảnh Y Nhân. Sau đó anh ta vươn ngón tay thon dài chỉ quân bài bên cạnh Cảnh Y Nhân, nhắc cho cô.
Cảnh Y Nhân lập tức hiểu ý Nhạc Phong, cầm quân bài mà anh ta chỉ để đánh ra.
Trong các gia đình bình thường, anh họ xem em dâu đánh bài, nhân tiện chỉ dạy một chút, hai bên thậm chí không cần nói gì với nhau là việc rất bình thường, nhưng Lục Minh lại thấy rất gai mắt.
Dưới sự chỉ bảo của Nhạc Phong, ván này Cảnh Y Nhân lại thắng, cô hưng phấn đến mức lập tức quay đầu lại mỉm cười với Nhạc Phong. Thấy cô vui vẻ như vậy, Nhạc Phong cũng cười nhẹ một tiếng, thuận thể nâng cánh tay lên giúp cô mở hộp sữa bên cạnh. Vì không để hành động của mình trở nên bất ngờ, Nhạc Phong giúp Cảnh Y Nhân mở hộp sữa ra, sau đó còn mở cả lon bia trước mặt Nhạc Nhu nữa. Cảnh Y Nhân cầm hộp sữa trước mặt lên uống một ngụm. Hộp sữa này không giống loại sữa mà cô thường uống, vị của nó rất tinh tế. Cảnh Y Nhân không nhịn được quay đầu lại hỏi Nhạc Phong, đồng thời khen ngợi: “Anh mua hộp sữa này ở đâu thế? Uống rất ngon!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...