Mặc dù trong lòng Nhạc Phong thật sự điên tiết, nhưng mỗi khi nghĩ rằng Lục Minh làm vậy sẽ khiến cảnh Y Nhân vui vẻ, hạnh phúc, Cơn giận của2Nhạc Phong lại như ngọn lửa bị dội nước, bị đè nén xuống.
Anh ta phải liên tục tự nhủ với mình rằng chỉ cần cô hạnh phúc là được. Trong căn6phòng, ba người đàn ông nhìn một mình cảnh Y Nhân ăn uống.
Lục Minh chốc chốc lại gắp thức ăn cho Cảnh Y Nhân, bóc tôm đưa đến tận miệng cô.
Mỗi7động tác, cử chỉ của anh không có chỗ nào là không thể hiện sự khiêu khích đối với Nhạc Phong. Những quyền hạn mà Nhạc Phong không được hưởng, Lục4Minh anh đều có hết. Lòng độc chiếm của đàn ông khiến Lục Minh không chút kiêng nể mà tình tứ với Cảnh Y Nhân, luôn tỏ ra yêu chiều cô.
Cuối6cùng, thậm chí Lục Minh còn dỗ dành Cảnh Y Nhân, dùng miệng bón cho cô ăn.
cảnh Y Nhân muốn ăn hoa quả có vị chua, Lục Minh liền bóc một quả quýt, ngâm trong miệng để Cảnh Y Nhân tự mình cắn.
Cảnh Y Nhân cảm thấy rất ngượng, hôm nay Lục Minh làm sao vậy, đang ở bên ngoài mà anh lại xử sự như thể đang ở nhà. Nhưng Cảnh Y Nhân đang mang thai, một khi đã lên cơn thèm ăn thì không thể cưỡng lại được. Biết rõ Lục Minh cố ý, nhưng cô vẫn há miệng cắn, mặc kệ có cắn phải môi Lục Minh hay không. Cảnh Y Nhân vừa tới gần, Lục Minh liền thuận thể hôn cô rất mãnh liệt, tuyên bố quyền sở hữu của anh. Cảnh Triệt ngồi bên cạnh, mặc dù không nhìn nổi nữa, cảm thấy cực kỳ buồn nôn nhưng cũng không dám lên tiếng.
Anh ta không dám chọc giận Lục Minh, hơn nữa, anh ta không có quyền xen vào chuyện ân ái của vợ chồng người ta. Chỉ khổ cho kẻ độc thân này, cả người anh ta không được tự nhiên.
Sau bữa cơm là đến món tráng miệng.
Lục Minh cầm thìa xúc từng miếng cho Cảnh Y Nhân ăn.
Chính vào lúc ấy, di động của Nhạc Phong đột nhiên vang lên. Anh ta lấy di động ra nhìn một cái nhưng không nghe mà là lạnh nhạt mở miệng nói với Lục Minh và Cảnh Y Nhân: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, tôi còn có việc bận.”
Cảnh Y Nhân theo bản năng đứng lên, có chút áy náy nói: “Vốn là mời anh ăn cơm mà cuối cùng anh lại chưa ăn được gì...”
“Không sao đâu, được em mời là anh đã vui lắm rồi.” Nhạc Phong mỉm cười đầy quyến rũ rồi xoay người nhanh chóng ra khỏi phòng. “Để tôi tiễn anh.” Cảnh Triệt đứng lên đi theo.
“Không cần.” Nhạc Phong chán ghét đến mức không thèm nhìn Cảnh Triệt một lần, nhanh chóng đi mất.
“...” Lục Minh sầm mặt xuống, lạnh lùng ngồi tại chỗ. Anh không biết từ lúc nào, Cảnh Y Nhân đã quan tâm Nhạc Phong đến mức ấy. Anh mải mê tỏ ra tình tứ, lại không bằng một câu quan tâm của Cảnh Y Nhân với Nhạc Phong.
Không hiểu sao, trong lòng Lục Minh như nghẹn lại. Sau khi Nhạc Phong đi khỏi, Cảnh Y Nhân ngồi xuống. Lục Minh lẳng lặng nhìn cảnh Y Nhân, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng phải trước kia em rất ghét Nhạc Phong hay sao?” Cảnh Y Nhân không đồng ý, khóe miệng mỉm cười: “Đó là trước kia thôi, anh ấy đã cứu mạng chúng ta, em thấy con người anh ấy cũng không xấu, thật ra anh ta rất tốt mà, trước kia chỉ là không hiểu nhiều về anh ấy thôi.” “...” Bây giờ cô đã hiểu về Nhạc Phong rồi phải không? Lục Minh im lặng không nói nữa, đột nhiên anh duỗi dài cánh tay ra, ôm chặt lấy gáy Cảnh Y Nhân mà hôn lên đôi môi mềm mại của cô, lưỡi anh luồn vào miệng cô, đảo qua mỗi tấc da thịt mềm mại của cô.
Anh hôn mãnh liệt đến mức khuôn mặt Cảnh Y Nhân đỏ hồng lên, cả người mềm nhũn, thở hổn hển.
Một lúc lâu sau, Lục Minh mới buông cô ra, nói nhỏ bên tai cô: “Y Nhân, về sau đừng gặp riêng anh ta nữa.” Mặt Cảnh Y Nhân lại đỏ bừng, cả người mềm nhũn dựa vào lòng Lục Minh.
Cô đâu có gặp riêng Nhạc Phong, ở đây vẫn còn Cảnh Triệt nữa mà. Cảnh Triệt ở bên cạnh bị coi như người vô hình, chính anh ta cũng coi như mình không tồn tại, chỉ im lặng ngồi ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...