Mỗi lần xe dừng lại là rung lắc rất mạnh, dạ dày Cảnh Y Nhân cuộn lên cảm giác ghê miệng, choáng váng đầu óc.
Lúc tới trung tâm thành phố, người lên xe chật ních. Trong không khí tràn ngập đủ các thứ mùi, thậm chí phía sau còn có một người đàn ông bắt chéo chân hút thuốc.
Hành khách bên cạnh nhắc nhở mấy lần mà hắn ta vẫn dửng dưng, mãi sau đó, hắn ta mới mở hé cửa sổ ra. Một luồng gió2lạnh thổi vào, lạnh đến mức những người xung quanh run rẩy. Đây là lần thứ hai Cảnh Y Nhân đi xe buýt, lần đầu tiên cô không phải chen chúc như vậy.
Lúc này, một bà lão cầm ô lên xe, bà ta mặc áo khoác lông khá thời thượng, quẹt thẻ cho người già rồi nghiêng người chen vào trong. Vì muốn chiếm được chỗ ngồi, bà lão không ngừng chen vào bên trong, cho tớ khi chen tới chỗ gần Cảnh Y Nhân thì6mới dừng lại.
Hai bàn tay bà ta nhăn nheo nhưng lại làm móng, bà ta vịn lên chỗ tựa lưng của Cảnh Y Nhân.
Bà lão theo bản năng quan sát Cảnh Y Nhân, sau đó nhìn thoáng qua phía trước cô có một người đàn ông cao to đang ngồi ghế thuộc khu vực màu vàng, trước nữa là một người phụ nữ đang ôm một đứa bé. Ba chiếc ghế thuộc khu vực màu vàng đã bị hai người trẻ tuổi chiếm lấy. Trong lòng7bà lão có chút không thoải mái, bà ta vươn bàn tay thô kệch vỗ nhẹ một cái lên vai Cảnh Y Nhân. “Con nhóc này, mày không biết chỗ ngồi này phải nhường cho người già sao?” “...” Khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Y Nhân có chút xấu hổ.
Cô ngước mắt nhìn bà lão ăn mặc thời thượng trước mặt, thấy bà ta vẫn khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, vẻ xấu hổ trên mặt cô liền biến mất.
Cổ lạnh nhạt hỏi: “Bà không4thoải mái à? Nếu bà thấy không thoải mái thì cháu sẽ nhường cho bà.”
Cảnh Y Nhân váng đầu đến mức khó chịu, cả người không còn sức lực. Đã vậy, đột nhiên còn có một bà lão bắt cô nhường chỗ ngồi, bà ta muốn bắt nạt một người phụ nữ mang thai, tay chân yếu ớt là cô sao? Nghe vậy, bà lão có vẻ mất hứng. “Cái gì mà không thoải mái mới nhường cho tao hả? Không biết người già đứng lâu6sẽ mệt chết à? Người trẻ tuổi bây giờ toàn những đứa không biết xấu hổ, chiếm ghế dành cho người già mà còn cãi lý hay sao?”
Bà lão vừa dứt lời, Cảnh Y Nhân đã nổi giận đùng đùng.
Bà lão này cậy mình nhiều tuổi, không hỏi sự tình xanh đỏ đen trắng thế nào đã mắng chửi người khác rồi.
Hôm nay cô còn lâu mới nhường chỗ cho bà ta.
Cô vốn định nhường chỗ cho bà lão nếu bà ta thật sự cảm thấy không thoải mái. Nhưng bà ta vẫn khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, vậy mà lại đi trách móc người khác, còn bắt người ta phải nhường chỗ ngồi à? Cảnh Y Nhân nhướn mày: “Con mắt nào của bà nhìn thấy đây là chỗ ngồi dành cho người già thế, bà không nghe thấy hệ thống loa của xe báo rằng khu vực màu vàng dành cho người cần trợ giúp hay sao, bà vẫn còn khỏe mạnh mà chửi ầm lên ở đây như vậy, bà cần trợ giúp cái gì?” Bị Cảnh Y Nhân châm chọc, bà ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, nắm tay lại, ấn mạnh vào ngực Cảnh Y Nhân một cái: “Mày không biết tôn trọng người già, không nhường chỗ mà còn cãi lý nữa!” Cảnh Y Nhân không biết bà lão này lại đột nhiên cư xử như vậy, cô không đề phòng nên bị va vào thân xe, may mà không đau. Cảnh Y Nhân sầm mặt lại, vô thức vươn một tay ôm bụng. Hành khách bên cạnh tinh mắt nhìn thấy, bất bình thay Cảnh Y Nhân mà chỉ trích bà ta.
“Này bà kia, bà khỏe như thế mà lại bắt một người phụ nữ mang thai đang khó chịu phải nhường chỗ ngồi cho bà, bà không thấy xấu hổ à?”
Trong lòng bà lão lộp bộp một cái, cúi đầu nhìn bụng Cảnh Y Nhân.
Quả thật bụng của cô có hơi nhô ra, khuôn mặt già nua của bà ta lập tức đỏ bừng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...