Vợ Boss Là Công Chúa

Cô ngẩn ra, vươn tay nhặt sợi lông, trông nó rất giống sợi lông trên chiếc áo khoác lông cừu của cô.

Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân lập tức ra khỏi xe, vòng ra phía sau để mở cốp, thấy chiếc hộp trong suốt mà cô đựng quần áo đã trống không. Chiếc áo ấy đã không cánh mà bay, chỉ còn chiếc hộp rỗng, cả giày2của cô cũng không còn. Lục Minh đều đưa hết cho Nhạc Nhu sao? Hay là chỉ mang đi giặt? Nhưng không đến mức mang cả giày đi giặt chứ? Cô nhớ rõ lúc Lục Minh tặng cô chiếc áo ấy, anh nói cả thế giới chỉ có 5 chiếc.

Lục Minh đã chi rất nhiều tiền để mua tặng cô chiếc áo đó nên cô luôn vô6cùng quý trọng nó không phải bởi tác dụng của nó mà vì tấm lòng của Lục Minh đã làm cô cảm động.

Bây giờ anh lại lấy món quà ấy tặng cho người khác sao?

Vì sao Lục Minh không nói với cô một tiếng, tuy mấy thứ này đều là Lục Minh bỏ tiền mua, anh muốn cho ai cũng được, nhưng tại sao rõ ràng anh7đã tặng cô rồi mà còn mang cho người khác, vậy là có ý gì? Bất kể quan hệ giữa Nhạc Nhu và Lục Minh là gì, nhưng nếu chị ấy đã là người phụ nữ của Hắc Long, Lục Minh còn sợ Hắc Long sẽ bạc đãi chị ấy sao? Rốt cuộc trong lòng Lục Minh nghĩ thế nào mà phải làm như vậy? Nghĩ đến4đây, trong lòng Cảnh Y Nhân bỗng cảm thấy hơi khó chịu. Không phải cô không tin tưởng Lục Minh mà là hành động của anh khiến cô không hiểu được. Lại thêm cả Hắc Long cố tình châm ngòi ly gián, Cảnh Y Nhân dù tin tưởng Lục Minh nhưng trong lòng cô vẫn có chút khúc mắc.

Nghĩ đến đây, cô định gọi điện thoại cho6Lục Minh, lại nhớ ra di động ở trong phòng bệnh.


Đóng cốp xe lại, Cảnh Y Nhân mất hồn mất vía trở lại phòng bệnh, lấy di động gọi cho Lục Minh, nhưng điện thoại vẫn không ai nghe, cô phải gửi tin nhắn.

“Hôm qua anh đi đâu?” Giọng điệu cô như bà chủ.

Cầu Cầu ngỡ ngàng, mờ mịt nhìn cảnh Y Nhân đứng bên giường. “Chú Lục thật sự đã bắt cóc mẹ của con ạ?” Cảnh Y Nhân biết chắc chắn là Hắc Long đã nói với Cầu Cầu như vậy, cô lườm Hắc Long một cái.

Thấy Lục Minh mãi vẫn không hồi âm, Cảnh Y Nhấn nổi giận, lại nhắn một tin khác.

Lần này, cô không tin Lục Minh không trả lời.

“Hắc Long tìm anh, người ta nói anh cướp người phụ nữ của anh ta.”


Quả nhiên, tin nhắn vừa được gửi đi, di động của Cảnh Y Nhân đã lập tức vang lên. “Em đang ở đâu? Anh lập tức đến ngay.” Cảnh Y Nhân bĩu môi, tủi thân mở miệng: “Em đang ở trong phòng bệnh.” “Được!” Chỉ một chữ đơn giản, Lục Minh lập tức tắt điện thoại.

Cảnh Y Nhân có vẻ hơi thất vọng. Anh không thể giải thích qua điện thoại hay sao?

Lục Minh tắt điện thoại, chỉ ba phút sau, cửa phòng bệnh bị mở ra. Lục Minh lao vọt vào, cứ như không thấy Hắc Long ở trong phòng. Anh đi thẳng đến bên giường Cảnh Y Nhân, quan sát cô kĩ càng từ trên xuống dưới một lượt. Anh sợ cô hiểu lầm, nhưng thấy vẻ mặt cô không có gì khác thường, anh lại có chút tức giận.

“Em không thoải mái à? Để anh gọi bác sĩ đến khám!”

Cảnh Y Nhân nghiêm mặt lại, liếc Hắc Long một cái. “Chẳng có chỗ nào không thoải mái cả. Có người nói anh cướp người phụ nữ của người ta nên tìm anh tính sổ, đúng lúc em cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Lục Minh lạnh lùng nhìn Hắc Long. Cướp người phụ nữ của anh ta? Anh ta cố ý thêm mắm dặm muối để gây sự à? Lục Minh lạnh lùng mở miệng: “Ngay cả người phụ nữ của mình mà cũng không trông chừng được, lại còn đi tìm tôi à?”

“Hôm qua anh đã đưa cô ấy đi, tôi không tìm anh đòi người thì tìm ai?”

“Tôi đưa chị ấy đi hay là tự chị ấy muốn đi theo tôi, chẳng phải trong lòng anh biết rất rõ hay sao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui