Cảnh Y Nhân tựa vào giường bệnh, cầm điện thoại di động trong tay chờ tin nhắn của Lục Minh, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy anh trả lời.
Đột nhiên, di động của Cảnh Y Nhân rung lên.
cảnh Y Nhân vừa kích động vừa khẩn trương, lập tức mở tin nhắn ra đọc.
“Mẹ Y Nhân ơi, lát nữa con và cha cùng đến thăm mẹ đấy!“. Cảnh Y Nhân mới nhận ra là Cầu Cầu dùng di động của Hắc Long để nhắn tin. Cảnh Y Nhân2ở trong phòng bệnh đợi gần nửa giờ, Lục Minh vẫn chưa về, cũng không hồi âm, Hắc Long đã dẫn theo Cầu Cầu đến.
Cô vốn tưởng rằng Hắc Long đưa Cầu Cầu tới là vì bé muốn đến thăm cô. Ai ngờ anh ta tới đây vì nguyên nhân khác.
Hắc Long hùng hổ, lạnh lùng đẩy cửa phòng bệnh ra, bước đến trước giường bệnh. Anh ta không vòng vo, vừa vào đã lạnh lùng, trực tiếp chất vấn Cảnh Y Nhân.
“Lục Minh đi đâu rồi?”
Cảnh Y6Nhân thản nhiên liếc nhìn Hắc Long.
Cô vốn không thích Hắc Long, nếu anh ta không phải cha của Cầu Cầu thì Cảnh Y Nhân cũng chẳng thèm gặp anh ta.
Thái độ của Hắc Long không tốt, tất nhiên cảnh Y Nhân cũng không tươi cười chào hỏi anh ta.
“Lục Minh không ở đây.” “Anh ta giấu người phụ nữ của tôi đi đâu rồi?”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân bỗng nghiêm mặt. “Anh có ý gì? Người phụ nữ nào của anh?” Đôi mắt Hắc Long tràn ngập7tức giận, khóe miệng nhếch lên: “Cũng phải, sao anh ta có thể kể chuyện này cho cô được.” “Hôm qua, Lục Minh đến nhà tôi, cướp người phụ nữ của tôi đi. Cô ấy chỉ mặc một bộ áo ngủ hai dây, Lục Minh đã ép buộc cô ấy đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa về.” “..” Sắc mặt của Cảnh Y Nhân lập tức trở nên trắng bệch.
“Anh đang nói hươu nói vượn gì thế?”
Lục Minh sao có thể đi cướp người phụ nữ của4Hắc Long được.
Tuy cô biết Hắc Long luôn có ý với Nhạc Nhu, nhưng dù sao Nhạc Nhu và Hắc Long cũng chưa kết hôn.
Một vị vương tử trăng hoa như anh ta, ai biết người phụ nữ của anh ta là ai với ai.
Tại sao Lục Minh lại nhìn trúng người phụ nữ của anh ta? “Tôi có nói hươu nói vượn hay không, cô hỏi Lục Minh là biết, hôm qua, anh ta đưa người phụ nữ của tôi đi, đến bây giờ vẫn chưa về6nhà, Lục Minh cũng chưa về chứ gì!” Giọng nói của Hắc Long tràn ngập ý khiêu khích, cố ý châm ngòi ly gián. Cầu Cầu ở bên cạnh phát hiện ra hình như cha cố ý đang công kích Cảnh Y Nhân, bé bĩu môi giải thích: “Hôm qua, mẹ của con với chú Lục đã đi cùng nhau.”
Cảnh Y Nhân giờ mới hiểu ra người phụ nữ mà Hắc Long nhắc tới là Nhạc Nhu. Nói như vậy tức là hôm qua Lục Minh đã lái xe chở Nhạc Nhu đi. Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân đột nhiên nhớ ra túi đựng mỹ phẩm của mình bị mất chiếc kẹp tóc, thỏi son môi đã bị sử dụng, cả mùi nước hoa thoang thoảng trên người Lục Minh hôm qua. Anh đưa túi đựng mỹ phẩm của cô cho Nhạc Nhu dùng, hơn nữa anh và Nhạc Nhu đã ở gần bên nhau? Dù thế nào thì Cảnh Y Nhân vẫn biết Lục Minh không phải kiểu người như thế.
Cô biết Lục Minh yêu mình đến nhường nào, nếu không yêu cô, tại sao vừa rồi anh lại ghen tức và nổi giận vì một chuyện đã trôi qua quá lâu cơ chứ. Nhưng đúng là túi đựng mỹ phẩm của cô thiếu mấy thứ, chuyện này phải giải thích thế nào? Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân không đếm xỉa đến lời nói của Hắc Long mà xuống giường, cầm lấy chìa khóa xe của Lục Minh trên bàn lên, khoác áo rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
“...” Hắc Long và Cầu Cầu bị Cảnh Y Nhân bỏ lại trong phòng bệnh. Cô ra khỏi tòa nhà nội trú của bệnh viện, đi về phía bãi đỗ xe, vừa nhìn liền nhận ra chiếc xe cực kỳ nổi bật của Lục Minh. Cô trực tiếp ấn mở khóa xe, sau đó mở cửa sau ra chui vào trong.
Cảnh Y Nhân tìm kiếm khắp nơi, đôi mắt long lanh phát hiện ra trong góc ghế và trên mặt đất có mấy sợi lông màu trắng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...