Lúc lấy ra, động tác của Nhạc Nhu khá mạnh khiến tay áo lông cừu bị móc phải tấm gỗ. “Roẹt” một tiếng, đường may lập tức bị rách ra, sau đó, một đống lông cừu trên áo thi nhau rơi xuống đất. “ “...” Nhạc Nhu xấu hổ nhìn búi lông rơi lả tả trên mặt đất.
Cô còn định lát nữa trả lại cho người ta.
“...” Trong2phút chốc, con ngươi Lục Minh cũng thoáng co rút lại. Nếu Cảnh Y Nhân biết chuyện liệu có tức điên lên không? Anh biết Cảnh Y Nhân thích chiếc áo này đến mức nào. Nhạc Nhu lúng túng đảo tròng mắt, xấu hổ nhìn Lục Minh: “Sau này tôi sẽ trả lại cho cậu cái khác.” “...” Lục Minh không nói gì. Cô ấy lấy cái gì6để trả được? Toàn thế giới chỉ có 5 chiếc, đã sớm bị mua hết rồi. Sau đó, Nhạc Nhu đưa thanh kiếm cho Lục Minh.
“Làm phiền cậu rồi, nhất định phải giao hai thanh kiếm này cho anh trai tôi, chỉ có anh ấy mới có thể giải đáp bí mật của gia tộc họ Nhạc.” “...”Nghe vậy, đôi mắt Lục Minh trở nên sâu thẳm. “Đây7thật sự là báu vật như trong lời đồn à?” Nhạc Nhu lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Nhưng hình như anh trai tôi đã sớm biết bí mật này rồi, anh ấy không nói cụ thể, tôi cũng không rõ lắm. Nếu là đồ vật của anh trai tôi thì vẫn nên trả lại cho anh ấy. Anh ấy mới là người thừa kế của nhà họ4Nhạc.” “...” Lục Minh im lặng. Từ nhỏ, anh đã từng nghe qua một lời đồn rằng mỗi thế hệ nhà họ Nhạc đều là đế vương, bởi vì nhà bọn họ có “bảo vật gia truyền” bảo vệ cả gia tộc. Cũng chính vì năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên một bảo vật mới bị thất lạc, cho nên nhà họ Nhạc mới bị6diệt vong ở thế hệ này. Tổng thống đời trước trước nữa cũng là người nhà họ Nhạc, chính là ông nội của Nhạc Phong. Nhà họ Nhạc bị giết, cha của Lục Minh mới lên làm thủ trưởng, sau đó, vào hai năm trước, Nhạc Thánh Thần chết trong phòng giam, tổng thống bây giờ là Lục Chính Hoa. Tất cả đều chỉ là ngẫu nhiên.
Nghĩ vậy, Lục Minh hỏi: “Làm thế nào mà chị tìm được thanh kiếm này?” Một thanh đang ở nhà họ Lục, căn bản không ai biết.
Nhạc Nhu lạnh nhạt nói: “Tôi mang từ nước F về.”
Lục Minh im lặng vài giây:“Tôi biết rồi. Tôi đi trước đây, bây giờ chỉ định làm thế nào?”
Lục Minh thấy bên ngoài trời đã tối đen, anh đã đồng ý với cảnh Y Nhân sẽ về nhà sớm, vậy mà giờ này vẫn ở bên ngoài.
Trên tay Nhạc Nhu vẫn còn một ít tiền của Lục Minh, đủ để cô sống qua vài ngày.
Trước đó, cô quyết tâm không quay về chỗ Hắc Long. Nơi duy nhất mà cô có thể đi chỉ có nhà của Nhạc Phong thôi.
Nghĩ vậy, Nhạc Nhu ngước mắt lên hỏi: “Cậu đưa đồ cho anh trai tôi bây giờ phải không?” “...” Lục Minh vốn định nói không đi bây giờ, anh phải lập tức quay về bệnh viện. Kết quả là, Nhạc Nhu đã mở miệng trước anh: “Tôi đi cùng với cậu nhé, vừa lúc tôi phải trả lại căn phòng này.”
“..” Lục Minh im lặng hai giây. Anh lại không thể bỏ mặc Nhạc Nhu như vậy được.
“Được.”
Lục Minh lái xe chở Nhạc Nhu đến Kim Sắc Niên Hoa...
Trong căn phòng tổng thống xa hoa. Quay về nơi đây, Nhạc Nhu lập tức vào phòng mình tắm rửa và thay quần áo.
Lúc này chỉ có Nhạc Phong và Lục Minh trong phòng.
Nhạc Phong lười nhác đứng lên, bước tới trước quầy rượu, nâng tay rót rượu vào cốc thủy tinh để vuông.
Các viên đá trong cốc va vào nhau, vang lên tiếng lọc cọc. Ngón tay Nhạc Phong nhẹ nhàng cầm cốc rượu mang đến giữa phòng khách, khẽ đặt xuống bàn trà trước mặt Lục Minh, sau đó anh ta thản nhiên mở miệng: “Cảm ơn cậu đã mang đồ tới.”
Lục Minh dường như không muốn nhận lời cảm ơn của Nhạc Phong, chỉ thờ ơ mở miệng. “Không có gì phải cảm ơn cả. Từ nay về sau, hai nhà Nhạc, Lục chúng ta không nợ nần gì nhau nữa.” Nói xong, Lục Minh đứng dậy khỏi ghế sô pha để ra về, không hề đụng đến rượu mà Nhạc Phong mời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...