Nhạc Nhu mặc áo khoác lông cừu vào, cả người lập tức cảm thấy ấm hơn.
Có lẽ giá trị của chiếc áo này rất đắt đỏ nên mới giữ ẩm tốt như vậy. “Chúng ta đi thôi.” Nói xong, Nhạc Nhu đi về phía con ngõ nhỏ.
Lục Minh đi theo cô.
Đi bộ khoảng năm phút, con ngõ nhỏ dài càng lúc càng dốc hơn. Nhạc Nhu dừng lại trước của một gian phòng cũ có mảnh sân nhỏ.
Các gian phòng được phân ra thành2tầng trên, tầng dưới, được xây dựng theo kiểu cũ thời những năm 80. Nhạc Nhu nhìn vào bên trong qua cánh cửa inox, sau đó cô đưa mắt sang nhìn Lục Minh và hỏi: “Anh có tiền không?”
“...” Lục Minh lấy ví ra, còn chưa kịp rút tiền, Nhạc Nhu đã giật lấy ví của anh. Sau đó, cô ấy gọi với vào trong phòng: “Bà chủ nhà! Bà chủ nhà!“. Nhạc Nhu gọi hai tiếng, cánh cửa sơn màu đỏ có dán6thần giữ cửa của căn phòng lớn nhất ở giữa được mở ra.
Một người phụ nữ tóc xoăn béo ục ịch bước ra khỏi phòng. Chủ nhà vừa thấy Nhạc Nhu lập tức giận dữ gào lên với cô:
“Cô đã quay lại rồi cơ đấy, còn chưa nộp tiền nước, tiền điện 2 tháng lận? Cô định bao giờ mới nộp hả?”
“...” Nhạc Nhu xấu hổ rút một xấp tiền ra trước mặt bà chủ nhà.
Bà chủ lập tức thay đổi sắc mặt, cười7ha hả: “Cô có tiền thì phải nói sớm chứ. Lần sau đừng khất nợ nhé!”
“Thật ngại quá, bà chủ nhà, phiên bà mở cửa giúp tôi với, tôi quên mang chìa khóa theo.” Chủ nhà cầm tiền rồi mở cửa sắt ra để Nhạc Nhu vào, sau đó liếc nhìn Lục Minh ở đằng sau.
“Cô chờ nhé, tôi đi lấy cho cô.”
Nhạc Nhu trả lại chiếc ví rỗng cho Lục Minh: “Sau này tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Nhạc Nhu đã sớm không4ở căn phòng này nữa, từ khi tìm được Nhạc Phong, cô đã chuyển đến sống ở nhà anh ta rồi. Nhưng thanh kiếm của cô vẫn còn giấu ở đây, bởi vì trước khi tìm được thanh kiếm còn lại, cô không dám mang nó ra ngoài, cho nên vẫn chưa trả phòng cho bà chủ. Chỉ một lát sau, bà chủ nhà cầm chìa khóa đi lên cầu thang bên cạnh ở phía ngoài, mở cửa phòng giúp Nhạc Nhu. Nhạc Nhu6và Lục Minh theo sau, cùng đi lên căn phòng riêng cũ kĩ ấy. Bà chủ nhà mở cửa xong, lúc đi xuống còn liếc Lục Minh mấy lần, cứ cảm thấy anh chàng đẹp trai kia hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là ai. Lục Minh đã sớm quen với ánh mắt như vậy, nên thản nhiên cùng Nhạc Nhu đi vào phòng. Đây là một căn phòng đơn không rộng lắm, chỉ liếc mắt một cái đã có thể quan sát được toàn bộ căn phòng, một toilet, một phòng bếp, một phòng ngủ, không có phòng khách. Có thể nhận thấy mấy năm gần đây cuộc sống của Nhạc Nhu không tốt cho lắm. Nghĩ vậy, Lục Minh buột miệng hỏi: “Chị vẫn luôn ở nước Z à?” Nhạc Nhu đi về phía tủ lạnh, lắc đầu: “Tôi mới đến nước Z được ba năm thôi.” Trước đó, cô là gián điệp của nước F, hầu như không ai biết chuyện ấy. “Vậy chị làm nghề gì?” “...” Nhạc Nhu dựa vào bên cạnh tủ lạnh, cố gắng đẩy nó sang một bên, đồng thời mở miệng: “Còn có thể làm gì? Tôi chẳng biết làm gì cả, đành làm thế thân cho diễn viên.” Ngoài đánh nhau ra, cô chẳng biết làm gì nữa.
“...” Lục Minh bước đến đẩy tủ lạnh cùng cô.
Vách tường đằng sau tủ lạnh có một tấm ván gỗ che đi một cái lỗ trên tường. Nhạc Nhu thò tay vào vết nứt xung quanh cái lỗ đó, dùng sức cậy ra, tấm ván gỗ trên tường lập tức bật mở để lộ ra một cái hốc lớn. Nhạc Nhu thò tay vào trong, rút ra một thanh kiếm dài được bọc trong vải bố rất kỹ lưỡng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...