Vốn là ông ta đề nghị tổng thống và nước F đàm phán về giao dịch dầu mỏ, nhưng tổng thống lại nói: “Nếu vương tử nước F bọn họ bí2mật tới nước ta, cũng không có thành ý muốn gặp tôi, thì chúng ta cần gì phải nịnh bợ họ.
Cũng không phải nước ta bắt buộc phải đàm phán6với nước họ, cả thế giới cũng không chỉ có một mình nước F có nhiều dầu mỏ!“. Tổng thống đã lạnh lùng từ chối, nhưng ông ta lại cảm thấy7đây là một cơ hội hiếm có. Hơn nữa giá cả của nước F lại thấp, nước Z có thể thu mua với giá rẻ. Điều quan trọng nhất là nếu4chuyện này do chỉ huy Lý phụ trách, phần hoa hồng ở giữa kia không thể nào đong đếm được. Thế nên ông ta mới tới đây một mình để đàm6phán chuyện hợp tác làm ăn giữa hai nước.
Lúc này, tất cả những người trong phòng đang chĩa súng vào nhau, không khí ngột ngạt, căng như dây đàn, lúc nào cũng có thể đứt phựt. Chỉ cần sợi dây đàn bị đứt, nơi đây sẽ biến thành một màn gió tanh mưa máu. Bất kể ai bị thương hay bị giết, chỉ huy Lý cũng không thể gánh vác được. Ông ta sợ đến mức tim đập thình thịch. Trong phòng tràn ngập bầu không khí căng thẳng trước khi lâm vào trận chiến. Trong căn biệt thự yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc qua lại.
Sau đó, tiếng “Boong! Boong! Boong! Boong!” vang lên khắp nơi. Ngoại trừ Lục Minh và Hắc Long, tất cả vệ sĩ, bộ đội đặc chủng cùng đám quản gia, người hầu trong nhà đang đổ mồ hôi đầm đìa, đối chọi lẫn nhau để chờ đón một trận chiến đẫm máu.
Nhưng vào lúc này, có một tiếng bước chân rất chậm, rất nhẹ, hình như đang cẩn thận bước đi, chỉ sợ bị ngã nhào. Trên cầu thang xuất hiện một đứa bé đáng yêu, mặt tròn vo, đôi mắt long lanh nhìn bọn họ, dường như không hề sợ hãi khi thấy cảnh tượng này. Trong tay bé còn ôm một con gấu nhỏ, trên người mặc bộ đồ ngủ hoạt hình, chân đi dép bông đang cẩn thận nhìn bậc cầu thang rồi đi xuống từng bậc một. Sau đó, bé đi vòng qua đám người đang cầm súng trong phòng khách, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của bọn họ. Đứa bé lon ton chạy tới bên cạnh Hắc Long, nhẹ nhàng kéo góc áo của anh ta. “Ba ba! Mama nói mọi người ồn ào quá. Nếu còn làm ồn nữa thì tất cả cút hết ra ngoài thích làm gì thì làm!” “...” Tất cả mọi người ở đây nhất thời đều cảm thấy ngại ngùng, trên đầu có một đám quạ đen bay qua. Bọn họ đang trong thời khắc sinh tử, vậy mà biểu hiện của đứa nhỏ này dường như coi mọi thứ nhẹ như mây gió, đã vậy còn trách bọn họ quá ồn ào nữa.
Nhưng đứa bé này đột nhiên chạy tới đã khiến bầu không khí trở nên dễ chịu hơn. Vẻ mặt lạnh như thép của Hắc Long đã dịu đi, anh ta hơi nâng tay lên, tất cả vệ sĩ đang căng thẳng liền hạ súng xuống.
Dù Hắc Long có máu lạnh, vô tình tới mức nào cũng sẽ không giết người trước mặt con mình.
Bên bộ đội đặc chủng thấy đối phương đã lùi bước nên cũng cất súng. Hắc Long xoa đỉnh đầu con trai rồi thản nhiên mở miệng: “Biết rồi! Ba ba sẽ nhỏ giọng một chút! Đến chỗ ma ma nghỉ ngơi một lát đi! Ma ma đã mệt lắm rồi!”
Hắc Long lại nghĩ tới hôm qua Nhạc Nhu bị anh ta đùa giỡn nên bây giờ không xuống giường nổi, ngày ngày đều ở trong phòng mắng chửi mình. Quản gia hít vào một hơi rồi lập tức tiến lên, dẫn cậu chủ nhỏ lên tầng. “Lục tổng! Tôi thấy chuyện này vẫn nên bán lại vào ngày khác đi. Hiện giờ Nhạc Nhu đang ở chỗ tối, cô ấy cũng không vội, anh vội cái gì chứ?”
“...” Chuyện anh muốn lấy đồ về và chuyện Nhạc Nhu có ở đây hay không căn bản không phải cùng một vấn đề. Anh muốn lấy đồ về tự tay giao lại cho Nhạc Phong, lúc đó mới coi như anh đã trả lại món nợ ân tình cho Nhạc Phong. “Tôi vẫn nói câu đó! Vật kia hôm nay tôi chắc chắn phải lấy. Cậu ra giá đi!” “Nếu hôm nay tôi không đưa thì sao!” Dường như Hắc Long không để ý tới uy nghiêm của Lục Minh. Lục Minh không để ý, lấy điện thoại di động đưa ra trước mặt Hắc Long, để anh ta có thể nhìn rõ dãy số trên màn hình...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...